Các con muốn ăn Sôcôla không?
Ta biết sẽ làm gì rồi !

 

Roberto!
Xin lỗi!

 

Lễ tạ ơn tốt lành.
Với những điều tốt đẹp nhất!
Chúa phù hộ cho các con!

 

Chúa phù hộ các con!

 

Chúa phù hộ!

 

Lễ tạ ơn tốt lành!

 

Gọi cảnh sát!

 

Đưa tin đi!

 

Tránh đường!

 

BP là 80/40.
Anh ta vừa tiệm 5W.

 

Lễ tạ ơn yên bình, các anh!
Đưa giám mục vào phòng C ngay!

 

-Ai có tôi?
-Benjamin Mears, 37 tuổi. người New York .

 

-Để anh ta ở phòng A
-Anh ta bị giám mục lăng nhục hả?

 

Khá đau phải không?

 

Không có gì phải so sánh
được với lửa. Anh ta phải
đối mặt với ngày phán xét

 

Để xem chúng ta
có gì ở đây nào!

 

Này anh , tỉnh dậy!

 

À, được rồi!

 

Nói cho tôi nghe
một lý do đi. . .

 

Như một Christian tốt bụng.
Tôi không để anh chết ngay đâu!

 

Jerusalem Lot.

 

Không ai thông báo về cái chết
ở JeruSalem Lot sáng ngày 6 tháng hai.

 

Không ai biết gì cả!

 

Hầu như không
biết nó đã xảy ra. . .

 

Cả tỉnh bắt đầu công việc
thường ngày của mình mà
không có sự nghi ngờ nào. . .

 

Về những điều phía trước.

 

Nhìn quanh
JeruSalem Lot. . .

 

Giống như lúc nhỏ bạn
chăm chú nhìn vào cửa
kính của một tiệm kem.

 

Nó chập chờn, nhạt nhoà
nhưng hầu như mọi thứ
vẫn không có gì thay đổi.

 

McDougall!

 

Lawrence Crockett là người
giàu nhất ở Salem Lot,
nhưng lRS không bao giờ biết.

 

Giống như người hàng xóm
của anh ta, anh ta dựa vào
công chúng để giữ bí mật.

 

Những quy ước của xã hội
là nền tảng của mọi thị trấn.

 

Macy, nói với Richard Straker
tôi sẽ đến trễ 10 phút!

 

Ông Mears đợi đã nào!

 

-Tôi đã nói với ông ấy là
ông đang ở khu đường ray!
-Mears?

 

Ông nhà văn đó hả, cô đã
nói là tôi ở đây sao?

 

Xin lỗi Larry!
Ông phải nói trước với tôi
là ông đang tránh mặt chứ!

 

Larry?

 

Ben Mears. Tôi có thể
làm ông hứng thú với
ngôi nhà di động đó hả?

 

Nơi khá tuyệt để
xây dựng gia đình!

 

Tôi sẽ lấy chìa
khoá nhà, cám ơn!

 

-Vẫn sống ở New York chứ?
-Ừ!

 

Tôi cho thuê lại
nhà mình rồi !

 

Tôi nhìn thấy nhà của Marstern
Nó trống rỗng, đúng không?

 

Không, tôi xin lỗi,
tôi đã bán nó!

 

Cuối cùng cũng xong, cùng một
người đã mua tiệm giặt ủi

 

Tôi đã đồng ý cho thuê.
Tôi có việc phải làm trong xe đây!

 

Cứ kiện tôi đi!
Tôi xin lỗi!

 

Coi nào, Eva Prunier
trông coi một nhà trọ có nấu
cơm tháng trên đường Clift.

 

Ai mua ngôi nhà đó?

 

-hai người đàn ông, dân buôn đồ cổ?
-Và họ rất cẩn thận về những
chuyện xung quanh nó?

 

-Tôi cho là vậy! Sao mà không chứ?
-Nhưng anh đã không kể với họ!

 

-Tôi không nhớ!
-Nhưng anh phải nhớ thoả
thuận của chúng ta chứ!

 

Ông muốn tôi nói gì đây?
Hợp đồng đã xong.

 

Vui lòng nhích xe
ông ra được không?

 

Tiếp tục đi, Mears. Cậu muốn trở
thành một cướp biển tàn bạo phải không?

 

Thôi nào Mears, tất cả
chúng ta sẽ vào bên trong.

 

Cậu là một tên nhát gan
hay tên cướp biển hả?

 

Cái tỉnh có nhiều bí mật
nhưng chính những người thấy
nó nghĩ là nó không có thật. . .

 

Thậm chí những
người bạn sắp kể đây.

 

Bạn làm gì khi trở lại
nơi lúc nhỏ bạn từng sống?

 

Cố gắng tái tạo lại vài thứ
đã mất không thể thu hồi?

 

Điều kỳ diệu nào bạn muốn
tìm lại bằng cách đi trên
con đường bạn từng đi?

 

Có lẽ bây giờ chúng
được rải nhựa rồi. . .

 

Và thẳng tắp. . .

 

Và đầy rác, lon bia
của khách du lịch.

 

Bạn chưa từng biết
đến phải không?

 

Những đứa trẻ trên chuyến xe
buýt do Charlie Rhode đưa đến
trường thì cư xử tốt nhất tỉnh!

 

Ở hầu hết các trường trong
quận, Charlie Rhodes là một cựu chiến binh khó chịu. . .

 

Hắn lái chiếc xe đó
theo cách hắn điều hành
công ty Kilo ở Đà Nẵng.

 

Một minh chứng sống động
cho việc thời gian không
thể hàn gắn lại vết thương. .

 

Chúng mày có nhiều
chuyện để nói lắm hả?

 

Ra ngoài ngay!

 

Đừng có thi vị hoá
cái tỉnh vì nó nhỏ

 

Hay vì lúc nhỏ bạn câu
được con cá măng , cá tuyết!

 

Cái tỉnh này biết hết
những điều tăm tối.

 

Ông không thể tìm cách
hành hạ họ được!

 

Đứa nào nói đó?

 

Champ!

 

Cái tỉnh biết hết
những điều tăm tối. . .

 

Và những đứa trẻ nghèo,
như Mark Petrie. . .

 

Biết nhiều hơn những người khác
trong làng về bóng tối của linh hồn.

 

Ngạc nhiên chưa!

 

Salem Lot là nơi
chất chứa 3 thành phần. . .

 

Lau cái mông ông đi!

 

Cái tổng cộng luôn
lớn hơn cái hầu hết.

 

Hai cậu gây chú ý
để làm gì chứ?

 

Cậu ta lấy nón của tớ,
cậu ấy sẽ không trả đâu!

 

Cái tỉnh là những người dân,
những ngôi nhà, dựng lên để
làm nơi ở hay nơi làm ăn.

 

Và đó là vùng đất. . .

 

Đồ Charlie Rhodes bủn xỉn. . .
Ngày nào tớ cùng phải đi bộ

 

Nếu mẹ tớ không bị
dính vào vụ ''perverts''

 

Cậu biết nhiều về
''perverts'' hả Ralphie?

 

Nhiều hơn tớ nghĩ,
nhìn Charlie kìa. . .

 

Một gã có vấn đề, chờ đến
lúc cậu nhìn phía dưới tấm
kính che nắng trên xe hắn.

 

-lm đi!
-Tớ biết mấy đứa nhóc đã nhìn thấy!

 

-Thấy gì?
-Những tấm ảnh, khiêu dâm.

 

Ở trang web
Charlieprevert. com.

 

Đợi đã , chúng ta
kiểm tra chiếc kia xem!

 

Chúng ta sẽ đi ''câu'' tối nay!
Xem Charlie thô bỉ tới cỡ nào!

 

Này, Petrie. . . .

 

Người dân là Scốt-len,
Anh và Pháp.

 

Dĩ nhiên, còn
người khác nữa. . .

 

Hiểu biết sơ sài về
ngôn ngữ, giống như một nắm
tiêu ném vào một lọ muối.

 

Matt Burke dạy tiếng
Anh ở trường Trung học. . .

 

Anh ta sống
độc thân lâu rồi.

 

-Chào, Matt.
-Chào buổi sáng

 

Sự thay đổi cuộc sống của Matt
ở Phần Lan là một sự chịu đựng. . .

 

Miễn là anh ta còn giữ
nó ở ngoài lớp học.

 

Những ngôi nhà ở đây hầu
như được xây dựng bằng gỗ tốt

 

Và khi tôi còn nhỏ,
phải công nhận là Hubie MarSten. . .

 

Đã xây một ngôi nhà tốt
nhất ở in JeruSalem Lot. . .

 

Trước khi nó bị
mục ở gác xếp.

 

Ông Mears!

 

Ông Mears!
Tôi là Susan Norton.

 

Chúng ta đã trao đổi
qua thư mấy năm trước
Chắc ông không nhớ tôi!

 

Tôi vào đại học Boston
và không biết chọn giữa
hội họa hay tiếng Anh

 

-Ngồi đi!
-Tôi không làm phiền ông chứ?

 

Không sao đâu!

 

-Cô đã chọn ngành gì?
-Hội họa.

 

Không gì có thể ngăn
cản việc viết lách!

 

Mọi người biết ông lớn lên ở đây.
Tôi đã tìm được nguồn cảm hứng!

 

-Ồ, cảm ơn!
-Tôi sống ở New York
một năm sau khi ra trường.

 

Nhưng tôi không vẽ thuê được nữa!
Vì thế tôi về đây để suy nghĩ lại!

 

New York dành chỗ
cho những nghệ sĩ như
những người cha mẹ tốt

 

Và Lot thì dành cho những người
thích vẽ ánh sáng từ nhiều ngôi
nhà và những chiếc thuyền câu tôm.

 

Tôi ước gì cô bền bỉ hơn với
những thư của mình, Susan.

 

Vì tôi thú vị hay
vì mái tóc vàng?

 

Vì cô là một cô gái
tóc vàng thú vị!

 

-Điều gì khiến anh quay về?
-Công việc.

 

Một cuốn sách mới:
''Những người buồn tẻ ở một tỉnh lý tưởng''

 

Nó xoay quanh nhà Marsten,
Nhưng tôi không kể với ai cả.

 

Một ngôi nhà bị ma ám
Đó không phải là thể loại của anh !

 

Những tính cách phức tạp
có thể nâng cao được thể loại

 

Hubie Marsten, một người trụ cột được
cộng đồng tôn trọng cho đến khi. . .

 

Ông ấy đuổi vợ đi và
treo mình trên cột nhà

 

Thị trấn nhỏ
Shakespeare.

 

Ông là người
duy nhất tìm thấy?

 

Vâng!

 

-Tôi thử thuê một chỗ.
-Ông thực sự muốn sống ở đó?

 

Ừ, đó là. . .

 

Sức hấp dẫn
không thể kìm chế!

 

Những thứ kỳ lạ đã xảy
ra vào ngày của Hubie

 

Tôi có nghe!

 

-Cô gặp chủ nhà chưa?
-hai gã. Tôi hy vọng họ đồng tính.

 

Nói chuyện với ông
làm giảm căng thẳng. . .

 

Tôi cho cô
được gì chứ?

 

Xin chào!
Tôi là mẹ của Susan!

 

Rất vui khi gặp cả hai.

 

Susan Norton.
Cà phê của Norton .

 

Tôi đang chạy trốn ở đây đến
khi có cơ hội trở lại New York.

 

Tôi nghĩ ngôi nhà ông
đề cập là ẩn dụ cho một điều
gì đó lớn hơn trong đời ông!

 

Phải là một điều gì
đó lớn hơn sao?

 

Giống như
một chủ đề?

 

Sẽ như thế nếu nó
là quyển sách của tôi.

 

Mảnh đất với
đất đai rắn rỏi

 

Nông nghiệp không được
ân sủng, việc làm ăn cực khổ.

 

Anh chắc là muốn sống
ở ngoài đây không, Dud?
Trời đang trở lạnh đấy!

 

Tôi có lò sưởi trong lều mà, Mike!
Tôi không sao!

 

Chúng ta cần lá và
củi làm nhiên liệu

 

-Đừng có đốt!
-Tôi sẽ không đốt đâu, Mike.

 

-Anh có gì đó?
-Anh ấy chắc là khát!

 

-Nè, bỏ cái đó xuống đi!
-Cho bạn gái tôi!

 

Anh có bạn gái hả?
Ai vậy?

 

Nói đi!

 

-Ai?
-Tôi không nói được!

 

Thôi mà, Floyd!

 

Tốt nhất là nên ném nó đi.
Cô ấy nghĩ anh là thằng khùng!

 

Gia đình Rogers quản lý
tiệm sữa qua nhiều thế
hệ đến khi Dud ra đời . . .

 

Nó được bán cho tỉnh,
để xây bệnh viện. Dud cần. . .

 

Nhưng không thể nhập viện
nếu không có bảo hiểm

 

-Royce, xin lỗi cho tôi nói ?
-Tại sao ?

 

Đó là lý do tại sao
Sandy McDougall bỏ học.

 

Con trai anh
có vấn đề lớn!

 

Tôi sẽ nói chuyện
này với Sandy. . .

 

Một mình chúng tôi thôi!

 

Sự khó chịu vào mùa đông
là dịch bệnh trong thị trấn!

 

Bác sĩ James Cody chống lại
nó bằng một buổi ăn ngon
và những bộ quần áo mới.

 

Những người khác tự thoả
mãn bằng rượu và xem tivi.

 

Bé Roy
chưa ăn sáng .

 

Chuyện gì vậy, Sandy?

 

Tôi chỉ quay lưng thôi
thì nó bị rớt xuống bàn!

 

Đó là sự thật!

 

Sandy, Cô đám cưới
được bao lâu rồi?

 

6 tháng.

 

Vẫn sống ở nhà
di động Crockett?

 

Bộ có tiền mới làm
được, bố mẹ tốt hả?

 

Dĩ nhiên là không.

 

Sandy, Tôi bị bắt buộc
báo cáo về loại bệnh này.

 

-Không phải như những
gì anh nghĩ đâu, Jimmy.
-Vậy sao?

 

Sandy, do Royce hả?

 

Ừ, cuộc hôn nhân này
không được như tôi nghĩ,
nhưng bé Roy không sao!

 

Chúng ta đã từng
vui vẻ phải không?

 

Khiêu vũ?
Mừng năm mới tại nhà Dell?

 

Làm ơn đừng nói ra!
Cho chúng tôi một cơ hội.

 

Ngày mai mang
thằng bé đến đây!

 

Anh là một người tốt, Jimmy.

 

Một bác sĩ tốt nữa!

 

Nếu tôi thông minh
thêm chút nữa. . .

 

Hay uống say thêm
trong ngày mừng năm mới . . .

 

Ai biết nào?

 

Bạn ở đó bởi vì
thị trấn đó biết bạn. . .

 

Và hầu như nợ bạn.
Uy tín như một ngân hàng, một người
buôn xe, và một dòng họ ở Livingston

 

Nhà bếp mở cửa cho khách
ở từ 5 giờ sang đến 9 giờ tối.

 

Khăn trải sạch phát
cho khách mỗi tuần. . .

 

Tiền công thương
lượng với người làm.

 

Bà có phòng nào
ngắm cảnh được không?

 

Ồ, có chứ!

 

Anh có tin cái phòng đó
khó cho mướn nhất không?

 

Ed, đợi một lát!
Mears sẽ ở đây với chúng ta.

 

-một vài tuần!
-Rất vui lòng!

 

Hầu hết khách du lịch
đến đây cả xe đầy!

 

Tôi lớn lên ở Lot với
Dì Cythia. Cythia Stowens

 

Tôi biết Cynthia.

 

-Anh là cháu họ?
-Đúng vậy!

 

-Đứa trẻ trong nhà Marsten ?
-Dạ đúng!

 

Anh là người nhìn thấy Hubie
và vợ Birdie của ông ấy?

 

Chúa ơi, anh là một đứa nhóc tội nghiệp!

 

Đến đây xem nào!

 

Có vài người đang
xây cho tôi một sân chơi.

 

Các anh này,
đây là Ben Mears.

 

Mears từng sống ở Lot.

 

Tôi biết ông Mears rồi!

 

Anh đã từng viết quyển
sách về Afghanistan?

 

-Đúng vậy!
-Đúng là tốn giấy!

 

-Ông Blair.
-Không sao, tôi mừng
là có người đọc nó!

 

Sự hy sinh của dân thường là điều không
thể tránh khỏi trong cuộc chiến. Tôi đã ở
trong quân đội từ năm 64 đến năm 70!

 

Du khách thích anh
viết về chiến tranh. . .

 

Là sự ngây thơ giả vờ,
là nguy hiểm, và về
những tên bán nước

 

-Ông nghĩ gì về tội ác chiến tranh?
-Tội ác chiến tranh, cái mông tôi đây!

 

Có 3 thuỷ thủ tốt bụng đang ngồi
tù rục xương ở Leavenworth. . .

 

Bởi vì ông Ben Mears.

 

Không xứng đáng với sự nguỵ
trang của những tấm bưu thiếp,
có một ít điều tốt đẹp ở thị trấn này.

 

Hầu hết sự buồn tẻ, rắc rải với
những nhạt nhẽo, mất trí, xấu xa.

 

Tôi yêu chúng!

 

Tôi chỉ yêu những
bức tường gạch đó!

 

Lawrence, con trai. . .

 

Tôi đã gọi cho
anh hơn một giờ rồi.

 

Thư ký của tôi đã làm
mọi thứ lộn xộn hẳn

 

Đuổi cô ta đi, cô ấy
làm cậu trông tệ hơn !

 

Cám ơn!

 

Tiệm trông được
đấy ông Straker!

 

Sự thật thì, chúng tôi
thực sự không cần nó!

 

95% công việc kinh
doanh đều làm trên mạng.

 

Chúng tôi chỉ mở
cửa khoảng tháng 10.

 

Thời tiết chỉ là chuyện nhỏ.
Chúng tôi là toàn cầu mà.

 

Thưa bà!

 

Cái thùng thư
trông tuyệt thật!

 

Cha tôi đã làm
nó bằng tay đấy!

 

Ồ, cha của bà là một thợ
thủ công lành nghề đấy!

 

Tôi sẽ đưa cho bà. . .

 

10 đô la để lấy
cái thùng này.

 

Bà có thể trở lại
và lấy lại nó.

 

Nhưng nếu bà cố nài,
tôi sẽ mua cái hộp đó với giá. . .

 

60 đô, và tôi sẽ tìm
cho nó một chỗ tốt hơn!

 

Tôi cần tiền!

 

Đây, của bà đây!
cám ơn nhiều và trở lại nữa nhé!

 

Còn một chuyện lặt vặt nữa
tôi cần anh giúp, Lawrence

 

Tôi cần một chiếc xe tải lớn, có
mặt tại cảng Portland 7 giờ tối nay!

 

-Được rồi!
-Có một tá thùng gỗ cần dỡ.

 

Tất cả những cái đó
được mang đến tiệm

 

Cái thùng lớn nhất thì cực
kỳ giá trị nằm ở mạng tàu. . . .

 

Hepplewhite.

 

Thì đưa đến nhà tôi. .

 

Người vận chuyển sẽ nhận
ra nó bởi kích thước của nó

 

Vâng , thưa ông!

 

Họ sẽ đặt nó ở phòng chờ,
Cửa trước sẽ được mở

 

Làm đi!

 

Khi nào chúng ta sẽ
gặp đối tác ông Barlow?

 

Lúc nào tốt
cho ông ấy!

 

Tuyệt không?
Nó giá trị đấy chứ?

 

Một cái kim cặp
hoàn hảo thế kỷ 18

 

Thuộc sở hữu
của một chủ chứa!

 

Lấy đi, Lawrence.

 

Lấy đi. . .

 

Cho sự đáp lại đấy.

 

Để nó lên, Floyd.

 

Ừ!

 

Anh đang làm gì vậy?

 

Đưa nó đây!

 

Đưa nó cho tôi!

 

Tránh xa đồ
của tôi ra!

 

Nó không có ý nghĩa
với anh đến thế chứ!

 

Tôi hiểu những gì cậu nói.
Tránh xa nơi này ra!

 

Larry, Dud vô hại mà!

 

Tôi sẽ để anh ta đi chuyến khác.
Anh ta giống như một người anh thôi!

 

Chuyện gì nếu tôi
tìm một dịch vụ khác hả?

 

-Chuyện gì nếu tôi lôi ra
hết những chi phí, Mike?
-Đừng nói như thế!

 

-Hơn những gì tôi nói nữa cơ!
-Có lẽ ông nên nói chuyện
với con gái của ông!

 

Có thêm một vết nứt nữa và
cả hai chúng ta đều nghĩ thế,
hiểu không Finito?

 

-Của con hả?
-Con ném nó đi đó, nó quá nhỏ!

 

-Bố không khuyến khích
con làm chậm trễ đâu!
-Giống như con. Anh ấy bị ghét bỏ!

 

Tôi có 12 thùng gỗ đến cảng
Portland tối nay, tôi cần người đón!

 

Đồ cỗ!

 

-Tránh chỗ đó ra!
-Con cần tiền.

 

-Anh có muốn kiếm tiền hay không?
-Coi nào! Tôi sẽ làm
việc với mấy thùng gỗ đó!

 

-Gọi cho tôi sau nhé!
-Tìm được thì giữ được!

 

-Trông con thế nào hả bố?
-Nó quá rẻ tiền?

 

-Cái gì vậy?
-Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ!

 

Cô đang nói gì
về sự ấn tượng nhỉ?

 

Những hình vẽ trên tường là
lời kết tội của những kiến trúc sư.

 

Bọn trẻ con đã sáng tạo trên
sân thượng của toà nhà vì chúng
không thấy có ấn tượng trong đó.

 

Ấn tượng của
toà nhà là gì?

 

Đó là linh hồn, không khí của nó,
một sản phẩm phụ của thiết kế.

 

Hay thậm chí những
sự kiện trong đó!

 

Quay lại nhà
của Marsten chứ ?

 

Xin lỗi!

 

Chúng ta có thể nói
chuyện về công việc, .

 

Chúng ta có thể nói
chuyện về con chó.

 

Tôi mừng là
anh đã gọi.

 

Xuống sân khấu đi nhóc!

 

Ben, tôi đã tìm được
bạn cũ của anh rồi nè!

 

-Ben Mears,
chúc mừng trở về!

 

-Xin chào, Susan.
-Ông Burke.

 

Tôi không mong anh nhớ đến
giáo viên lớp 8 của mình!

 

Ô, không đâu!
Anh ta là một giáo viên cứng
nhắc dạy học vì 3 lý do

 

Tháng 6, 7 và 8 đúng chứ?
Tôi trở nên khôi hài, Ben.

 

Bây giờ tôi dạy
Anh văn trường Trung học

 

Anh có thể cho chút thời gian
chia sẻ sự thành công của anh
với lớp tôi được không?

 

Nó còn hơn
một công việc.

 

-Anh chắc chứ?
-Vâng!

 

Tôi bị thất vọng.

 

Chúng ta có thể nói chuyện suốt đêm!
Bọn nhóc muốn nổi tiếng!

 

Anh thấy lần cuối bọn
trẻ đọc sách là khi nào?

 

Tất cả tôi thấy chỉ là tại
nghe và điện thoại di động

 

Anh đúng, Weasel.
Văn chương trở nên khô khan!

 

Nó chỉ là một tấm
hình đen trắng!

 

Anh biết đó Ben, tôi mong
một phần hoài nghi từ anh!

 

-Nơi đó ở giữa những ranh giới!
-Tôi thích công việc của Ben!

 

-Thôi nào chúng ta
đến đây chỉ uống thôi!
-Được thôi!

 

Anh là một trong số ít người
trong tỉnh đã đọc cuốn sách đó!

 

Hay là chỉ đọc
sơ qua tóm tắt?

 

Tôi đọc Damage Control
và Marching ở Heels.

 

Ồ! Đừng do dự!

 

Thể giới sẽ biết đến
tài năng viết của anh!

 

Tôi có thể cãi lại rằng công
việc của anh là một sự đối lập. . .
khi mà nó không cần thiết bị. . .

 

Bỏ đi một cách cảm tính và
thiếu đi phần đạo đức cốt lõi.

 

Nếu đó là cách anh nói
với lớp anh văn của mình. . .

 

Thì tôi rất hận
hạnh ghé thăm

 

Champ!

 

Lại đây, nhóc!

 

Champ!

 

Tớ sẽ canh chừng!

 

Quần lót của
cậu chật hả?

 

Được rồi!

 

-Ông ta đang đến.
-Ra ngoài. Ra ngoài.
Mau! Mau! Mau!

 

-Gặp nhau ngày mai!!
-Ừ!

 

Champ!

 

Champ!

 

Cậu thấy gì?

 

Những chiến binh bị chết!
Mắt họ lồi ra.
tai thì bị cắt mất

 

Một tên lính ăn pizza
làm từ đầu một phụ nữ!

 

Cậu xạo quá, Ralphie!

 

Chờ đã!

 

-Chúng ta ở đâu?
-Giống như là. . .

 

Mark?

 

Có lẽ là Mark

 

Mark?

 

Chờ đã!
Tớ không thể thở nổi!

 

Danny!

 

Không!Không!

 

Danny! Danny!

 

Không!

 

Tôi nghĩ là Susie
muốn ra ngoài

 

Cô ta luôn thư từ với mấy gã khác,
giáo viên cũ, bạn trai cũ!

 

Ủa, Sao anh biết?

 

Tôi cài đặt máy tính
cho cô ta và mẹ cô ta.

 

-Tất nhiên là tôi biết mật mã!
-Floyd.

 

Floyd.

 

-Anh cài máy cho tôi luôn đi!
-Thông thả nào! Tôi không biết
đến chuyện làm ăn của anh.

 

-Không có gì sai với
việc lướt sóng ở Barnyard.
-Khốn nạn!

 

Tôi cá là anh thật sự
tiếc về con chó đó!

 

Tôi không thể tin anh!

 

-Xin chào!
-Bà Petrie!

 

Chào! Tôi là Marjorie Glick.
Chúng ta chưa hề gặp nhau!

 

Có phải mấy đứa nhóc
nhà tôi vẫn ở nhà bà chứ?
Nếu vậy làm ơn đưa chúng về giùm

 

Đợi đã, Marjorie. Đây là
bà Glick. Bà ta nghĩ là
con bà ta đang ở đây

 

-Chúng về nhà rồi!
-Mark chúng về nhà rồi!

 

-Chắc là chúng đang trên đường về!
-Mark biết chúng rời khỏi mấy giờ không?

 

-Con không thấy ai hết!
Tụi con đi ra ngoài.
-Hình như là đi khỏi lúc 8 giờ!

 

Mark nói là tụi nhỏ
đi lúc 8 giờ, Marjorie.

 

-Chắc là về trể*
-Đúng đó!

 

-Bà có muốn nói chuyện với Mark?
-Không!

 

Không!Không.
Cảm ơn!

 

-Gặp lại lúc khác vậy!
-Hay đấy!

 

Không phải vậy chứ!!

 

-Danny?
-Tôi tìm thấy cậu ta trên đường!

 

Chúa ơi! Không sao chứ?

 

-Ralphie đâu?
-Gọi cấp cứu!

 

Hubie?

 

Birdie?

 

Floyd đây!

 

Quên trả tiền điện.

 

Này, giúp chúng tôi
một tay chứ Hubie Jr?

 

Crockett trả chúng tôi
100 đôla giao cái thùng này!

 

Nếu tôi đã nói
với anh Mike. . .

 

Tôi sẽ trả anh 200 đô. . .

 

Để một mình vào nhà
Marsten vào buổi tối . . .

 

-anh có làm không?
-không!

 

Tôi cũng không.

 

Tôi biết lời đồn!

 

Nơi này đã từng làm
tôi thức cả đêm!

 

Khi còn nhỏ, tôi có thể nhìn
nó từ cửa sổ phòng ngủ!

 

Tôi không thể ngủ nếu
mẹ tôi không kéo rèm!

 

Anh định đi đâu?

 

Tôi muốn thấy
phòng ngủ của Hubie

 

Và phòng tắm
nơi mà Birdie. . .

 

Straker?

 

Chúng ta ra
khỏi đây đi!

 

Tốt nhất là nên quay lại đi!
Birdie cần một bạn trai!

 

-Cả hai chúng ta đều nghe
tiếng bước chân, đúng không?
-Phải, tôi nghe tiếng gào thét!

 

Tôi nghĩ đó là anh!

 

Mike, Beemers làm gì?

 

Nhanh lên!

 

Tôi nói rồi,
đó là Straker.

 

Tản ra!

 

Không có dấu vết
của nhóc Glick !

 

Tìm dấu vết
của bọn nhóc!

 

Mark, bọn nhóc mấy cậu
đã làm gì ở đây?

 

Chúng con chỉ chơi
trò trốn tìm thôi!

 

Charlie Rhodes sống ở trên đồi.
Cậu có nghe vụ con chó
của ông ta không?

 

Có, nó chết rồi!

 

Bà Glick nói cậu và bọn nhóc
của bà ta có chút rắc rối với
Charlie trên chiếc xe buýt!

 

Các cậu đã làm ông ta giận!
Tối qua cậu có gặp Charlie không?

 

Không!

 

Lm đi, Cujo!
Yên lặng nào!

 

Xin chào!

 

Ông Mears, thật ngạc nhiên
khi thấy ông sáng nay!

 

Một đứa trẻ không thể chịu đựng
lâu trong cái lạnh như thế này!

 

Những cô gái dòng họ Norton
là những thiên thần đấy, Ben.
Trước đó là Eva Prunier.

 

Có thể cậu không tin nhưng
phụ nữ ở đất này đẹp nhất đấy!

 

Eva vẫn đẹp, tôi có thể
thấy được điều đó!

 

Những điều tôi thấy
ở Eva thật tuyệt diệu!

 

Cẩn thận đấy, Ed! Mears sẽ
biến nỗi đau của ông thành
quyển sách bán chạy nhất đó!

 

Bí mật của chúng
ta vẫn an toàn!

 

Ben làm việc ở mảng
đề tài tiểu thuyết lịch sử.

 

Tôi có nghe nói!

 

-Nhà của Marsten ?
-Ai kể với bà điều đó?

 

Một con chim nhỏ
trong thư viện!

 

Tìm được gì trong ngôi nhà đó
thì kể cho chúng tôi nghe với!

 

Ông nên đợi
quyển sách đó.

 

Thôi nào, kể sơ cho
chúng tôi nghe đi!

 

Lúc 9 tuổi, tôi sống ở
đường Burns với dì Cynthia.

 

Tôi vào ngôi nhà đó với lời
thách thức của một cướp biển

 

Anh thấy Hubbie mới vừa treo
cổ hay đã treo trước đó rồi?

 

Tôi đã thấy.

 

Tôi đã ở đó cả đêm đến
khi bạn tôi gọi dì Cynthia!

 

Một nơi kinh khủng đang
nhìn thị trấn này giống
như một thần tượng bóng tối.

 

-Có dấu vết về cái áo khoác!
-Chúng ta cần thêm nước!

 

Tôi sẽ giúp!

 

Còn Ronnie Barnes?

 

Anh không thấy
cậu ta hả?

 

Không!

 

Không có.

 

Tôi thấy thật xấu hổ!

 

Tôi hiểu anh không muốn mọi người
biết những gì anh đang viết!

 

Tôi đã đến thư viện . Tôi có đề
cập đến tên anh với Loretta Starcher.

 

Bây giờ thì cả tỉnh đều biết.
Tôi chỉ muốn giúp anh thôi!

 

-Không sao đâu!
-Tôi đang nghiên cứu về Marsten giúp anh!

 

Tôi muốn cho
anh ngạc nhiên !

 

-Có bị làm sao không? Tôi có đấy!
-Ben Mears.

 

Tôi không có ý định cắt ngang
Tôi có thể nói chuyện với anh không?

 

Tôi sẽ gọi cho cô!

 

Tôi hiểu anh đang làm
gì với quyển sách đó

 

-Không nghĩ là chúng ta gặp lại nhau!
-Rất vui gặp lại ông, cảnh sát trưởng!

 

Cho tôi một bằng
chứng ngoại phạm đi.

 

Tôi đi uống nước
với Susan đến 9 giờ!

 

Matt Burke nói anh rời khỏi quán
Dell lúc 8 giờ vì anh muốn làm việc.

 

Có thể lúc
đó là 8 giờ!

 

Anh có thấy đứa trẻ
nào trên đường về không?

 

-Có thấy bất cứ ánh đèn pin nào không?
-Không.

 

Không có gì bất thường sao?
Có lẽ một chiếc xe đậu dọc đường?

 

Không.

 

Được rồi!
Tôi đánh giá cao
sự giúp đỡ của anh!

 

Con chó trong nghĩa
địa ai tìm thấy trước?

 

Tôi tìm!

 

Được rồi!

 

Floyd, mọi việc
tối qua sao rồi?

 

Ông ấy đã thanh toán cho tôi rồi,
Larry, cám ơn ông nhé!

 

Tiền đầy túi rồi nhé!Làm cho
người phụ nữ của anh vui đi!

 

Tôi có thể giúp
gì cho anh?

 

Ông có nghe về vụ
mất tích trẻ em không?

 

Một nỗi sợ tột
cùng của bố mẹ!

 

Khi chúng tôi đến nhà
Martern để giao hàng. . .

 

Tôi nhìn phía sau
xe của ông chủ mới.

 

Tôi thấy một túi nhựa
trên ghế ngồi.

 

Nó đang bị rỉ.

 

Có phải nó có
kích thước một đứa trẻ?

 

Nó có cỡ một cái đầu.

 

Ông chủ mới
là Richard Straker.

 

Cậu nghĩ ông ta giết chết
nhóc Glick và cắt đầu nó?

 

Tôi không nói vậy!

 

Như vậy sẽ giúp gì cho
việc buôn đồ cổ của ông ta?

 

-Nó đang bị rỉ trên ghế ngồi.
-Cậu đã kể với Mike những gì cậu thấy?

 

Không, tôi không nghĩ nhiều
về nó cho đến sáng nay.

 

Vì sao phải kể với tôi?
Đi kể với Parkins Gillespie,
nếu anh cho là nó quan trọng.

 

Tôi kể với ông
vì ông biết ông ấy.

 

Bình tĩnh đi, Floyd.

 

Straker đã gọi cho tôi
sáng nay, phấn khích về
mớ dụng cụ và lều chõng

 

Hình như ông ấy đang thử
câu cá trên băng để thư giãn

 

Câu cá trên băng.

 

Có lẽ ông ấy vừa tóm
được con cá ngừ hay cá
tuyết gì đó từ đầm Yankee.

 

Câu cá trên băng. .

 

Đó là sự thư giãn.

 

Tôi đang làm
mình phát điên lên.

 

Tôi hiểu. . .

 

Nhưng chúng ta phải
cẩn thận đấy, Floyd.

 

Nói chuyện không cẩn
thận sẽ hại người đấy

 

Tôi nghi ngờ gã mới đến tỉnh này.
Tên nhà văn ấy!

 

-Nhà văn hả?
-Mears.

 

Nghe hay đấy, những gã
thành phố đó khá kỳ quặc.
Anh biết anh ta chứ?

 

Ben Mears!

 

Tôi có biết anh ta.

 

Tôi nên quay
về làm việc đây.

 

Cám ơn vì tối
hôm qua nhé!

 

Và cám ơn về việc kể
cho tôi nghe trước tiên.

 

Hồ Bishop!

 

Đó là nơi tốt nhất để
câu cá trên băng đấy!

 

Tôi sẽ kể
với Straker.

 

Anh nằm trong danh sách
đặc biệt của tôi đấy!

 

Dud!

 

Tôi xin lỗi, Dud.
Hôm nay tôi không
thể kêu anh làm được.

 

Gì chứ?
Tại sao không?

 

Ruth Crockett. Anh không
nên lộn xộn với cô ta, Dud.

 

Larry doạ sẽ lôi
mọi chuyện ra đấy!

 

Tôi không thể để anh lên
xe được, Dud tôi không thể.

 

Nhưng chúng ta là bạn mà,
Mike!Chúng ta là bạn tốt mà.

 

Tôi biết, tôi biết.

 

Chúng ta vẫn vậy mà.

 

Tôi sẽ làm gì đây?

 

Tôi không biết!

 

Anh biết, tôi có thể giúp
anh tìm công việc khác.

 

Đến lúc đó, tôi sẽ.

 

Gọi cho anh, được chứ!

 

Đó không phải
lỗi của anh, Dud.

 

Bất cứ gì anh làm anh biết đó,
chỉ là hiểu lầm thôi!

 

Tôi xin lỗi!

 

Danny, có nghe
tôi nói không?

 

Danny?
Có nghe tôi không?

 

Nếu em nghe tôi,
hãy nháy mắt.

 

Cậu ta bị một cú sốc
lớn về tinh thần. .

 

Có lẽ do nỗi
sợ quá lớn. . .

 

Hoặc một sự xúc
động quá mạnh.

 

Xin lỗi!

 

Tình hình cậu ấy
trở nên tồi tê.

 

Marjorie!

 

Tôi nghĩ cái
này của Danny.

 

-Phải, thưa bác sĩ
-Bác sĩ!

 

Đôi khi , sức mạnh của lời khấn cầu
và thiết bị địa phương có giới hạn.

 

Đó là một cú sốc thưa Cha!
Xe của ông không đụng nó đâu.

 

Nó chỉ vô tình
nằm đó thôi.

 

Dừng lại thôi!

 

Xin chào, bé Roy
hôm nay sao rồi?

 

Không sao, Jimmy.
Nhìn anh kìa!

 

Xin chào, sao rồi?

 

Em rất biết ơn sự
giúp đỡ của anh, Jimmy.

 

Có lẽ, sau khi kiểm tra
bé Roy xong, em có thể
mua cho anh buổi ăn trưa đấy

 

Em biết là anh thường ăn trưa
ở tiệm cà phê mà Sandy!

 

À, bé Roy có thể
đi cùng với anh !

 

Đó không phải là
ý kiến hay đâu!

 

-Chồng em sẽ nói gì ?
-''Em đặt món Salad rồi,
mông anh mập lên đó. ''

 

Chỉ đùa thôi!

 

Hầu hết bác sĩ đều yêu quí trẻ con.
Họ thường dán hình khắp phòng

 

Nó giúp bệnh
nhân thư giãn.

 

Họ thường cho rằng
''Bác sĩ này bận nghĩ về trẻ con. . .

 

Mà không nghĩ gì đến
cơ thể trần trụi của tôi. ''

 

Anh yêu trẻ con, em biết đó,
thật là tuyệt khi làm việc với chúng

 

Chúng có
những thứ như . . .

 

Cách chúng cảm
ơn bằng đôi mắt.

 

Nhưng anh cũng yêu trẻ con mà.
Ý em là, nhìn chiếc xe này đi

 

-Vẫn là một tay ăn chơi.
-Ăn chơi?

 

-Em nghĩ chiếc xe này là một sự xa
sỉ đối với một bác sĩ hạng C sao?
-Có lẽ vậy!

 

Em chỉ nói ''ăn chơi'' bởi vì
em biết kiểu chơi ở quán Dell

 

-Em đã khiêu vũ với anh, nhớ không?
-Ồ, anh có nhớ.

 

Anh có thể dừng xe lại một chút không?
Em muốn kiểm tra bé Roy.

 

Được chứ!

 

Anh không thể.

 

Anh vẫn là
người đàn ông tốt.

 

Nếu em có thể lựa chọn
mọi thứ trong đời mình. . .

 

Em sẽ chọn một người
đàn ông giống anh. .

 

Còn nhiều thứ hấp dẫn
hơn trong cửa hàng

 

Tôi xin lỗi! Tôi đang tìm
một cậu nhóc vừa mất tích

 

Tôi không nghĩ anh
tìm nó ở đây đâu.

 

Không!

 

Tôi là Ben Mears, ông. Straker.
Lo lắng khi gặp ông.

 

Richard!

 

Ông và bạn ông đã ở
ngôi nhà mà tôi thích

 

Ông thấy thoải mái chứ?

 

Hơi chặt tay đấy, Ben.

 

Tôi hy vọng anh
tìm được đứa bé đó!

 

Dù sao, tôi không
nghĩ chúng còn sống

 

Còn bằng chứng
ngoại phạm?

 

Xin lỗi!

 

Cảnh sát đã hỏi tôi sáng nay.
Cả hai chúng ta đều là người lạ

 

Chúng ta không phải người lạ.
Ở thị trấn này, chúng ta là
người lạ trong 20 năm đầu tiên

 

Tôi thích nơi đây, Ben.

 

Còn bạn ông?

 

-Ông. Barlow?
-Anh là phóng viên hả?

 

Nhà báo.

 

-Các nhà phê bình gọi
tôi là''người đánh máy. ''
-''Người đánh máy''?

 

Người đánh máy.

 

Nếu anh tò mò
về ngôi nhà đó. . .

 

Hãy đến và
ở lại một đêm.

 

Thật ra nơi đó
làm tôi sợ.

 

Ông cũng không có ý định
đến đó phải không, thưa
ông ''Người đánh máy''?

 

-Romeo kìa!
-Giống Hannibal hơn!

 

Ruth!

 

-Anh có thể nói chuyện với em không?
-Gửi cho hắn ta cái bánh pizza đi.

 

-Này, rửa xe cho tao đi!
-lm đi.

 

Anh đang giận đây, Ruth.

 

Mike nói anh không
nên lộn xộn với em!

 

Anh nghĩ có thể chúng ta
sẽ nói chuyện với cha em
để tôi có việc làm lại.

 

Không ích lợi gì đâu,
ông ta là người cố chấp

 

-Tôi còn ghét cha tôi hơn anh nữa!
-Vậy sao?

 

Anh nghĩ anh thích em, Ruth à,
Anh thật sự thích em

 

Có vẻ anh là
người tốt đấy, Dud

 

Những thứ ấy ở nhà em
càng làm cho cha em nổi điên

 

-Nhưng, Ruth. . .
-Em xin lỗi, Dud,
nhưng anh phải thực tế hơn.

 

Tránh ra, thằng què!

 

Anh không phải
bạn tốt của tôi, Mike.

 

Không còn nữa.

 

Bãi rác đã đóng
cửa rồi, thưa ông!

 

Tôi chỉ đang
xem lửa thôi!

 

Nó đuổi những
con thú đi xa.

 

Chỉ đuổi chuột thôi.

 

Khói làm chúng
rời khỏi hang

 

Ồ, chúng sẽ đi đâu?

 

Tôi đoán là chúng
tìm một cái lỗ khác!

 

Ông sống gần đây không?

 

Trên đồi!

 

-Anh viết gì ở đó thế?
-Không có gì.

 

Tôi đã mất việc rồi!

 

Mike là bạn thân nhất của
tôi từ lúc học trung học

 

-Tôi sẽ lau sạch!
-Không, đừng xoá!

 

Tôi không làm
gì sai cả!

 

Tôi chỉ nói chuyện với
Ruth Crockett, bạn gái tôi. . .

 

Và cha cô ta
đã nổi điên lên . . .

 

Và nói với Mike ông ta đã nổi
nóng với tôi và đuổi việc tôi.

 

Nó tệ hại thật!

 

Nói đi, ông là một trong những
người đã mua chỗ Marsten ?

 

-Rất đúng!
-Có con ma nào
trong nhà cũ đó không?

 

Ma hả?

 

Không!

 

-Không có ma nào hết!
-Tôi không nghĩ vậy!

 

Dù sao . . .

 

Thật là vui nếu ai đó đến,
anh biết đó, một luồng gió lạnh

 

Khu này đã nghỉ làm từ lúc
6 giờ và bây giờ là 9 giờ rưỡi . . .

 

Dud. . .

 

Tôi chú ý đến dáng người
khập khiễng của anh.

 

Do sự cong
vẹo cột sống?

 

-Nó làm phiền anh không?
-Không!

 

Tôi có thể làm việc tốt.

 

Ý tôi là
cách khác kìa!

 

Không!

 

Những cô gái ư?

 

Chỉ những cô gái thôi

 

Bạn trai của họ,
những đứa trẻ?

 

Đôi lúc họ cười nhạo

 

Anh nói gì nếu tôi
cho anh một cơ hội. . .

 

Để có thể ngang bằng
với những cô cậu kia?

 

Hay thậm chí hơn như vậy nữa!
Anh có chấp nhận không?

 

Ngang bằng à?

 

Danny!

 

Danny!

 

Danny!

 

Danny!

 

Danny!

 

Danny!

 

Coi nào, Danny.
Là tôi mà. . .

 

Anh trai cậu, Ralphie.

 

Nhớ chứ?

 

Mày để tao trong rừng!

 

Ralphie?

 

-Tao chỉ đùa với mày thôi, Danny.
-Đi đi.

 

Danny. Tao không bị khùng!

 

Danny!

 

Tao biết là
mày sợ mà!

 

Cripes, Tao cũng sợ nữa!

 

Nhưng bây giờ hết rồi.

 

Danny. . .

 

Tao chỉ đùa
thôi, Danny!

 

Tao không sợ
tí nào cả!

 

Để tao vào
đó đi, Danny.

 

Đừng để bố mẹ
khiển trách mày!

 

Để tao vào
mà, Danny!

 

Được rồi!

 

Anh đã đi ăn trưa
với Sandy McDougall?

 

-Chuyện gì xảy ra?
-Ồ, không có gì cả!

 

Cô ấy 19 tuổi, đã kết hôn
không giáo dục đúng không?

 

Chuyện gì ở đây?

 

Ai nhớ cái ghế
của Morris ?

 

Đây này!

 

Một ví dụ dễ hiểu. . .

 

Rất phổ biến
ở Berkeley.

 

Nhìn da của nó xem!

 

Xin vui lòng nói với bạn bè
của quí vị là chúng tôi mở cửa. . .

 

Và giá chúng tôi
đưa ra rất hợp lý!

 

Thưa bà. . .

 

Cái bàn này rất hợp nếu
đặt trong phòng giải lao. . .

 

Hay ở lối ra vào
của người phục vụ.

 

Tôi chỉ là một người hầu
trong nhà mình thôi!

 

Tôi là Richard Straker.

 

Eva Prunier. Tôi sở hữu
một nhà trọ trên đường Clift.

 

Eva Prunier.

 

Tên của bà
thật thân thiện

 

Cũng như là
giọng của bà

 

Xin lỗi!

 

Nói cho tôi, Eva. . .

 

Về những trò chơi
mà bà nhớ nhất!

 

Cũng như bà có thể
chia sẻ một chút say mê với
những người bạn lúc nhỏ!

 

Ông là ai?

 

Tôi ư?

 

Tôi là Jealous.

 

Lúc đó bà quá trẻ!

 

So với những cô gái trong
làng, 15 hay 16 tuổi?

 

Có phải bà
cho Hubie. . .

 

Những gì tôi nghĩ
là bà có thể cho.

 

Tôi biết chứ!

 

-Và bà đã mang một
cái mặt nạ đầu dê?
-Thôi đi!

 

Tôi dạy Ben Mears lớp 8.
Anh ta đã tồn tại.

 

Kể từ đó anh ta đã có sự lựa
chọn nghề nghiệp văn chương!

 

Năm 2002 anh ta đã bị
quân đội Taliban. bắt giữ. . .

 

Trong khi tường thuật
về cuộc chiến Afghan

 

Anh ta cứu sống
bởi tàu US

 

Trên đường trở về. . .

 

Những người thuỷ thủ đã
giết 10 dân làng Afghan.

 

Damage Control là một câu chuyện
có thật trong cuộc chiến

 

3 thuỷ thủ bị đưa ra toà án
chíến tranh và bị bỏ tù.

 

Ben nhận được giải thưởng
Pulitzer. Mears đến đây vì
quyển sách mới của anh . . .

 

Về ngôi nhà Marsten .

 

Mears ai có thể tin
được vào một tác giả ?

 

Một tác giả tốt
phản ánh sự thật!

 

-Đúng!
-Sự thật gì của tỉnh này?

 

Tôi từng nghĩ không
có gì xảy ra ở đây hết

 

Nhưng sự thật thì mọi
chuyện đã xảy ra ở đây.

 

Một khi có cái nhìn
gần hơn với thị trấn. .

 

Cái đẹp thì
khá chi tiết.

 

Các bạn chắc đã nghe chuyện
về người tù Qalai Janghi ,
một tên tù hành hạ trẻ em

 

Tất cả những vẻ đẹp của Michelangelo
Trong những bức tượng thạch cao với. . .

 

Nữ hầu bàn
cao đến vai.

 

Những khao khát các bạn có thể
cảm nhận được ở những bé trai,
bé gái trong những dòng tiếp theo. . .

 

Thì ngang bằng hoặc hơn
những gì mà con người nghệ
sĩ của các bạn cảm nhận. . .

 

Về sở thích cao
cấp của anh ta. .

 

Không bao giờ cơ thể tối
đa hoá cảm xúc của các bạn

 

Hoặc cái tỉnh này

 

Sự thật về những thuỷ thủ
đã cứu ông ở Afghanistan?

 

Tôi không phải là một nữ hầu
bàn hoặc chỉ cao đến vai

 

-Cho chúng tôi xem những
con thú .
-Đó là ẩn dụ cho những chuyến bay.

 

-Các bạn muốn gì từ tôi?
-Bằng chứng.

 

Và họ thực sự
thích anh ta?

 

Tôi sẽ nói họ làm
nóng anh ấy lên .

 

Đứa trẻ đã chết tối
qua bởi cú sốc cực lớn

 

Những gì mà
chúng ta không bỏ lỡ.

 

Gia đình nghèo
có hai con trai

 

Các anh có thể tưởng
tượng được không?

 

Lượng tế bào máu trong
người một đứa trẻ 14 tuổi
thì dao động từ 85 đến 95%

 

Danny thì chỉ 45% .

 

-Bao lâu đến khi con
người có sự liên hệ?
-Nó đến rồi!

 

Thôi nào Ben, kể toàn bộ
câu chuyện về cái tỉnh này đi

 

Về ngôi nhà.

 

Nó giống như
một lời nguyền.

 

Có phải anh biết xưởng sản
xuất xe tải của Hubie Marsten
ở Boston là một sự che đậy?

 

Hubbie đã bị cảnh sát thẩm tra hai lần.
một lần ở Boston, một lần ở Malden

 

Vụ ở Malden là cái chết
của một cậu bé 11 tuổi

 

Hubie và vợ
đến Lot năm 1958.

 

Từ năm 58 đến năm7 4,
có 5 đứa trẻ bị mất tích

 

Nhưng không có đứa trẻ
nào mất tích nữa kể từ khi
Hubbie chết. không một ai hết

 

Giờ đây ngôi nhà đã có
người ở và lại có một đứa trẻ bị
mất tích và một đứa khác bị chết!

 

Vì thế ngôi nhà là sự
cảnh báo của cái xấu xa

 

Nó hấp dẫn anh.

 

Ben, bây giờ tôi có thể chắc
chắn là những gì anh thấy
lúc nhỏ đã ám ảnh anh!

 

-Anh nghĩ sao?
-Nó cũng ở trong sự
nhận biết của tỉnh!

 

Không chỉ vì giai thoại
về những thứ đã xảy ra.
Nhưng tôi nghĩ bởi vì nơi đó .

 

Nó đang coi
thường chúng ta. . .

 

Giống như nó đang
phán xét chúng ta vậy.

 

Hay nó là cái gương để
anh có thể tự phán xét mình

 

Chúng ta phải lên đó!

 

Để giới thiệu
chúng ta với chủ nhà hả?

 

-Dĩ nhiên là thay mặt cho tỉnh.
-Chúng ta sẽ gặp chủ ngôi nhà!

 

-Đó là cuộc khảo sát. .
-Susan, tránh xa nơi đó ra.

 

Ben, anh nên
chấp nhận sự thật.

 

Tại sao anh không nói cho
chúng tôi nghe lý do anh ở đây?

 

Anh không phải viết sách về
ngôi nhà Marsten phải không?

 

Không, không!

 

Như vậy là ý gì?

 

-Ben!
-Quyển sách là một cái nhìn thực tế. . .

 

Cội rễ của sự
xấu xa bên trong.

 

Anh đang viết
về chúng tôi?

 

-Dĩ nhiên anh ấy có viết.
-Anh đã nói dối? Với mọi người sao?

 

Ngôi nhà bị ma ám
không phải thể loại của tôi

 

Vì thế chúng tôi là cái xấu xa ,
chúng tôi là một thị trấn nhỏ,
suy nghĩ nhỏ bé và xấu xa!

 

-Tôi sẽ không là một nhân vật trong
quyển sách ngu ngốc của anh đâu!
-Này, Susan!

 

Anh sẽ tìm được cái xấu
xa nếu anh muốn, Ben

 

Sự phân biệt chủng tộc,
sự tham lam, sự ghen ghét

 

Nhưng ở đây chúng tôi
cũng có những người hùng!

 

-Tôi chắc vậy!
-Nếu anh nhìn cái thị trấn này. . .

 

Với cái nhìn thiện cảm và vứt
bỏ hết những quan điểm của anh.

 

Anh sẽ thấy cái tốt, nó nhiều
hơn bất kỳ cái xấu nào

 

Chúng ta sẽ thức
suốt đêm nay!

 

Eva!

 

Bà không sao chứ?

 

Không, tôi không nghĩ vậy!

 

Chuyện gì, Eva?

 

Ngôi nhà đó.

 

Nó ám ảnh tôi!

 

Tôi đã từng trốn ở đó với
Eva Werts và Loretta Starcher.

 

Lúc đó chúng tôi còn trẻ

 

Hubie và Birdie Marsten
vẫn còn sống.

 

Tôi thấy xấu hổ về
những thứ tôi đã làm.

 

Lúc đó bà chỉ là
một đứa trẻ thôi mà!

 

Tôi từng viết thư bằng tiếng
Pháp giùm Marsten, gửi cho một
người đàn ông ở Marseilles.

 

Marsten ngưỡng mộ người này,
nói là ông ta còn hơn cả
những điều tốt và điều xấu

 

Thật lớn lao,
thật đáng sợ!

 

Tôi nghĩ đến cậu bé bị
mất tích và anh trai nó.
Tôi cảm thấy sợ , Ed!

 

Tôi thấy giống như một
lời mời tôi đã từng viết. . .

 

Bằng cách nào đó
đã được đáp ứng.

 

-Sau 50 năm?
-Có thể ông ta có
bạn bè hoặc con trai?

 

Không, không.

 

Eva. . .

 

Bà biết tình cảm
của tôi mà.

 

Tôi yêu quí chồng bà.
Tôi tôn trọng ông ấy!

 

Nhưng giờ đây
tôi yêu bà.

 

Điều này đã kéo dài 10, 15 năm
trong cuộc đời của chúng ta. . .

 

Có thể sẽ hay nếu
chúng ta ở bên nhau.

 

Tình yêu này
sẽ giết chết tôi.

 

Mẹ!

 

Danny đây!

 

Con đã tìm
được Ralphie.

 

Tránh xa , đi đi.

 

Ai đó?

 

Tôi ước gì anh kể với tôi sớm
hơn về vụ con chó, Michael.

 

Tôi nên trì hoãn
lại đám tang.

 

Nó chết rồi, thưa Cha!
Nó bị treo lên hàng rào!

 

Vùng đất này
phải được cúng lại

 

Nói cách cụ thể hơn,
chúng ta đang đứng trên
vùng đất không còn thiêng nữa

 

Dud đấy. Không nên
chọc giận anh ta!

 

Anh ta đang
trốn ở đâu?

 

Khi bi kịch xảy ra trong gia đình,
nó đã vướng vào một cạm bẫy

 

Đó là cạm bẫy an toàn
của xã hội mà tất cả
chúng ta là một phần trong đó.

 

Tuy nhiên, khi bi kịch đến
và chạm phải chúng ta. . .

 

Do thiếu máu
phải không , Jim?

 

Gia đình cậu ta từ
chối mổ khám nghiệm.

 

Có thể là chứng thiếu
máu, tôi không chắc!

 

Bất cứ lý do nào giết
chết Danny Glick sẽ
được chôn chung dưới mộ.

 

Ben Mears lái xe gây
tai nạn 3 năm về trước,
gây ra cái chết cho một cô gái

 

Mears đã thoát tội.

 

Kurt Barlow, buôn đồ cổ, đó là
tất cả những gì biết về ông ta.

 

-Đó là?
-Tất cả về ông ta.

 

Richard Thomas Straker,
sinh ở Tampa, bang Florida.

 

Khai trừ khỏi UF năm 1966
vì vụ bán MDMA .

 

Charlie Rhodes thì rất rõ ràng.
Nhưng ngạc nhiên là cha của đứa trẻ

 

Tony Glick có hồ sơ trong vụ cướp
ngân hàng năm1990 và để lại nhiều
nghi vấn cho người dân ở Nashua

 

Cám ơn, Nolly.

 

-Con gái ông gọi từ Florida.
-Danny!

 

Chúc mừng, ông chủ.

 

-Ngưng ngay mấy chuyện này đi.
-Không phải bà còn trẻ
để làm bà ngoại chứ?

 

Ed. . . tôi muốn trả lại
sự tôn trọng cho Jack.

 

Tối qua tôi
cảm thấy có lỗi.

 

Tôi thấy có lỗi vì đã làm
những chuyện không nên làm

 

Đó là lỗi của tôi.

 

Tôi xin lỗi, Ed.

 

-Chào, bác sĩ.
-Chào!

 

-Tôi sẽ gặp lại ông sau, Matt.
-Không thể tin được!

 

-Em từng là người giữ trẻ Danny Glick.
-Ồ, đứa bé sao rồi?

 

Một đứa bé nghèo luôn
có cái ngực chịu lạnh!

 

Em không có xe. Roy nói bác sĩ
không còn muốn ghé nhà nữa!

 

-Anh ấy nói bọn họ được sùng bái
-Anh không nói vậy.

 

Anh không nên nói về tượng đài gì đó,
nhưng anh đoán anh có thể ghé nhà.

 

Ruth!

 

Ruth!

 

Trời đang lạnh đấy!

 

Con về nhà từ trường.

 

Chuyện gì vậy con?

 

Con bệnh hả?

 

Sao con không để bố
cởi cái vòng cổ đó ra?

 

Không!

 

Con đã có giấc
mơ lạ lùng nhất. .

 

Con đám cưới
với Dud Rogers.

 

Anh ấy dẫn con bay lên cao thị
trấn và con thấy một đóm lửa lớn

 

-Con thấy bố đang la hét con!
-Dud Rogers? Tên què đó hả?

 

Nghe giống như
một cơn ác mộng!

 

Bố đã làm cho
Dud nổi giận.

 

-Công việc đó là
tất cả gì anh ta có.
-Tên đó là một mối đe doạ!

 

Bố có thể
giúp gì con ?

 

Không. .

 

Con chắc chứ?

 

-Không gì sao?
-Không gì hết!

 

Bố không thấy
con đang mệt sao?

 

Floyd?

 

Anh đó hả, Floyd?

 

Vào đi.

 

Thôi nào, chúng ta sẽ vào trong!
Trời lạnh lắm!

 

Không sao đâu!

 

Cái gì?

 

Mikey!

 

-Mikey?
-Mày đang nhìn chằm chặp tao hả?

 

Mikey!

 

Mắt mày bị móc ra.

 

Tại bị cắt mất.

 

Đừng có nhìn tao.

 

Khốn nạn!

 

Mày nên nhắm mắt!

 

Nhắm mắt mày lại đi!

 

Tôi là một người mẹ của công việc.
Tôi không thể đưa Mark tới trường.
Tôi cần để anh ta trên chuyến xe buýt đó

 

Tôi hiểu!

 

Tôi đã nghĩ tới Charlie Rhodes,
hình như ông ta nghĩ Mark . . .

 

Mark biết nhiều về cái xác
con chó hơn những gì cậu ta kể

 

Ông ta cũng nghĩ Mark bán
ma tuý trên chuyến xe buýt đó!

 

-Đồ ngu!
-Đồ ngu, hắn ta có bị điên không?

 

Chuyện gì xảy ra
giữa cậu và Charlie?

 

Tôi mà có người cha thích đá
mông con trai của mình hả?

 

Có lẽ tôi sẽ nói chuyện
với hiệu trưởng trường Mark

 

Có lẽ bà ta có thể
ngừng cuộc chiến này!

 

Ông biết gì không? Đừng đụng đến!
Dù sao gã đó cũng là một tên điên

 

Gì chứ?

 

Ông biết đó giống như , Vietnam, . . . .

 

Charlie đã ở đó. Ông ấy đã cho
chúng tôi xem những bức ảnh.

 

Ông ấy nghĩ ông ta có thể
gây ấn tượng với bọn tôi
bằng những thứ như vậy!

 

Đừng có nói
láo, Mark.

 

Ông ta cất nó trên chỗ
để găng tay trên xe!

 

Royce!

 

Royce, không!

 

Mày sắp chết rồi đó,
chuẩn bị chưa thằng bác sĩ?

 

Vợ của tao là một con điếm hả?
Nếu không, sao mày có thể ngủ
với nó một cách tự do như thế?

 

-Không, đừng mà!
-Không, bởi vì nó là một con điếm. . . .

 

-Royce, làm ơn đi anh
-Câm miệng đi, Sandy. Câm miệng lại!

 

Mày phải trả 10,000 đô để
ngủ với nó, mày hiểu không?

 

10,000 đô hoặc
là tao sẽ bóp cò !

 

Ai sẽ trách tao?
Ai sẽ thương tiếc cho một thằng bác sĩ dơ bẩn hả?

 

Được rồi, được rồi!

 

-Câm miệng lại đi!
-Không sao đâu, Roy.
Không sao mà!

 

-lm đi!
-Gi hả? Royce, không!

 

-Của anh đây !
-Cám ơn!

 

-Chào các anh, tôi có
thể lấy gì cho các anh?
-Susie, ngồi đi!

 

Bây giờ tôi
đang bận, Floyd.

 

Chào, Mikey.
Anh làm sao vậy?

 

-Tôi không sao, Susan.
Cám ơn đã hỏi thăm!
-Cô đi đâu đấy, Susie?

 

Làm việc!

 

Chúng ta có thể
nói chuyện lúc khác?

 

-Tôi nghĩ chúng ta có nhiều
chuyện để nói với nhau đấy!
-Ừ!

 

Ồ, tốt đấy, Floyd. Nhưng tôi
nghĩ chúng ta nên đi xa hơn!

 

Ý kiến của tôi là, tại sao
không có ai ở đó tôi không
hiểu, kể sự thật đi?

 

Có chuyện gì
với anh vậy?

 

-Anh ta không thấy khoẻ.
-Thôi nào, Floyd.

 

Nói với cô ta
là anh xỉn rồi!

 

Cô ta đã bỏ rơi
tên nhà văn. . .

 

Và quay lại nhà
của một thằng nào đó

 

-Câm miệng di.
-Anh ta đang nói gì vậy?

 

Floyd, nói với cô ấy
anh yêu cô ấy đi!

 

Ít nhất cũng phải
nói thật chứ!

 

Coi nào, điều này. . . .
điều này không tốt, Susie!

 

Em đi với tôi
hay với hắn?

 

-Không ai hết.
-Nhân tiện, gã nhà
văn đó là ai vậy?

 

Thôi nào!
Anh ta là người anh đọc
thấy trong thư của cô ấy!

 

-Tôi đã nói là im đi!
-Thư từ nào?

 

-lm đi, Mike. Câm miệng!
-Bình bĩnh nào, hai anh là bạn bè mà!

 

-Anh có liên quan gì với thứ đó hả, Mike?
-Không có gì!

 

Tôi không khoẻ!
Dù sao cũng muốn phát bệnh
với những thứ ngu ngốc đó!

 

Anh lo lắng
về đám tang hả?

 

Tôi quay lại sau khi
mọi người đi khỏi.

 

Tôi đợi xung quanh nơi đó, khi ấy
tôi bắt đầu đầu thấy không khoẻ!

 

Mọi thứ sao
đó biến mất.

 

Ý anh là sao?

 

Tôi thấy anh
nhìn của mẹ tôi. . .

 

Nó khá kỳ quặc,
bởi vì bà ta đã chết

 

Mẹ tôi nhìn tôi
đang chết đuối.

 

Đó là giấc mơ
khá điên khùng!

 

Sao anh bảo
đó là giấc mơ?

 

Nhìn bộ đồ của
tôi đi, Burke.

 

-Tôi vừa ngủ trên đống rác.
-Thôi nào, chúng ta phải
ra khỏi nơi đây thôi!

 

-Anh có thể ngủ ở phòng khách!
-Tôi có thể lái xe không?

 

Nghe lời thầy giáo cũ của anh đi!
Anh không khoẻ và không được bình thường.

 

Nếu sáng mai anh vẫn không khoẻ,
tôi sẽ đưa anh đến bệnh viên!

 

Susan!

 

Tôi có thể nói chuyện
với cô một chút được không?

 

-Tôi đã nói tất cả những gì nên nói rồi
-Nhưng tôi chưa.

 

-Làm ơn đi.
-Tôi nghĩ chúng tôi có đủ một đêm rồi đấy!

 

Mẹ, con sẽ vào ngay.

 

Tôi sẽ không ngừng việc viết sách đâu,
nhưng tôi có thể thay đổi tên của tỉnh

 

Tôi có thể thay đổi tên
tiểu bang. Dù sao thị trấn
này có ý nghĩa là một ẩn dụ.

 

-Nhưng tại sao chọn Jerusalem Lot?
-Bởi vì đây là thị trấn tôi biết!

 

Đó là cái thị trấn
mà anh nghĩ anh biết. . .

 

Và cái thị trấn
này biết đến anh.

 

Mẹ sẽ ra đi,
Susan. Con sẽ thấy!

 

Bây giờ sự
thật đã rõ.

 

Dud?

 

Này, Floyd.

 

-Anh đi đâu đó, chàng què?
-Tôi không còn bị què nữa, Floyd.

 

Tại sao không?

 

Vì tôi đã khác xưa rồi.

 

Anh luôn luôn khác lạ, Dud.
Anh sẽ đi đâu?

 

Tôi đi gặp
Ruth Crockett.

 

Anh hãy làm
cho rõ ràng.

 

Rõ ràng rồi!
Con chó đó không đáng !

 

Tôi cần thức ăn, Floyd.

 

Cho Ruth.

 

Tôi không hiểu anh
đang nói cái quỷ gì, Dud!

 

Nếu anh giận ai, chỉ
có thể là Larry Crockett.

 

Mike và tôi luôn
luôn tốt với anh.

 

Đặc biệt là Mike.

 

Dud?

 

Trông anh có
vẻ tốt hơn đấy!

 

Không khí trong lành
giúp tôi tỉnh rượu!

 

Áo và quần tôi
ướt đẫm mồ hôi.

 

Cái cửa đó dẫn
tới phòng tắm!

 

Cám ơn!

 

Đó. . .

 

Vết thâm tím
đó chắc khá đau.

 

Ồ, có!Anh nên
gặp một người khác.

 

Thôi được, . . . anh nên
chăm sóc cho mình.

 

-Ngủ ngon, Mike.
-Ngủ ngon.

 

Ralphie!

 

Ralphie, con ở đâu?

 

Đúng!

 

Dĩ nhiên là con có thể về
nhà rồi, về nhà đi, Ralphie.

 

Mike!

 

Mike!

 

Xin chào!

 

Cám ơn đã đến.

 

Tôi thấy ngạc nhiên
khi anh gọi tôi!

 

Những gì anh viết
làm tôi ít nhiều lo lắng

 

Anh ta một mình hả?

 

-Bây giờ vẫn một mình.
-Có lẽ đó là một sự xâm phạm!

 

-Anh gọi cảnh sát chưa?
-Chưa.

 

Vẫn chưa. . .

 

-Tôi muốn anh nhìn
thấy cơ thể anh ta trước.
-Cơ thể?

 

-Anh đã nói anh ta
hành động khá kỳ lạ.
-Anh ấy không cử động. . .

 

Anh vô trong đó chưa?

 

Tôi chỉ hé nhìn thôi.

 

Anh ta chết?

 

-Tôi không biết.
-Matt.

 

Cái quỷ gì xảy ở đây vậy?
Anh không giết anh ta chứ?

 

Không, dĩ nhiên là không!

 

Mike?

 

Mike Ryerson?

 

Anh thấy không?
Không có gì cả!

 

Nhìn ngực của anh ta đi,
nhìn vết thương đó!

 

-Không có vết thâm tím nào cả!
-Tôi đã thấy, nó phải ở chỗ này!

 

Có lẽ anh ta bị
dị ứng với thuốc.

 

Gọi cấp cứu, cảnh sát,
luật sư nếu anh có quen.

 

Đợi đã Mike đã chôn
Danny Glick hôm nay.

 

Có một vết thâm tím trên ngực
anh ta, tôi đã thấy nó

 

Tôi đã nghe tiếng nói trong
phòng này, tôi nghe anh ta
mở cửa. Tôi nghe tiếng cười.

 

Tôi nên vào đó,
nhưng tôi sợ!

 

Vị khách không mời của
anh chắc là một lính cứu hoả
mới leo lên đây được.

 

Ben, tôi biết rõ
những gì tôi nghe!

 

Tôi muốn kể với anh trước
khi mọi người nói tôi điên!

 

Được rồi, chúng ta
sẽ xem lại vụ này.

 

Một cái xác đẹp đấy, anh
chắc là anh ta chết rồi chứ?

 

Cơ thể xám xịt, nhưng
anh ta mới chết thôi mà!

 

-Xin lỗi đã kéo anh vô vụ này!
-Không sao!

 

-Dù sao tôi vẫn không
hiểu tại sao anh làm vậy!
-Nếu tôi nói anh cho phép tôi.

 

Có lẽ chúng ta nên xuống
hội trường một lát. Có lẽ đó
là một thứ bệnh truyền nhiễm.

 

Nó gây ra cùng cái chết cho
Danny Glick? Hội chứng thiếu máu?

 

Chúng ta sẽ để phòng thí nghiệm lo.
nhưng không thấy có dấu hiệu
nào của một màn kịch dơ bẩn cả.

 

Về vị khách không
mời anh đã nghe. . . .

 

-Anh có cái thang
12 feet trong nhà kho?
-Không!

 

Tôi nghe tiếng của
Ryerson và giọng cười!

 

-Có thể tiếng cười của anh ta chăng?
-Nghe giống như tiếng đứa trẻ. . .

 

Anh bảo anh ta ngủ ở đây
bởi vì anh ta có hành động
kỳ lạ và bắt đầu đầu gây sự

 

-Phải không?
-Có một số người cười khi họ say.

 

Họ sẽ phải làm vài xét
nghiệm máu cho anh ta.

 

Làm sao anh có liên quan
đến vụ này ông Mears?

 

Matt đã gọi cho tôi.

 

Bạn thân hả?

 

Một con người văn chương.

 

Dễ thấy rằng, hầu hết mọi người
khi thấy một cái xác đều gọi cảnh sát,
còn anh thì gọi một nhà văn.

 

Tao nên bóp cò thì hơn,
cho xong đời mày, Cody

 

Ngân hàng 9 giờ
mới mở cửa, Royce

 

-Tôi đang ở đây với
một cái xác , được rồi.
-Mày sẽ là cái xác đó.

 

Vợ tao đến với
mày có ý đồ đó!

 

Đừng gọi cho hội đồng!

 

Điều đó không giúp được gì đâu.
Tôi cần phải gom đủ tiền.

 

Tôi mới mua xe.

 

Ngày mai tôi sẽ
đưa cho anh 10,000$.

 

Anh không sao chứ?

 

Sự giãn nở đồng tử.
Điều này tôi thường gặp.

 

-Ông đợi tôi ở đây hả?
-Không, tình cờ thôi, Mark.

 

Ồ, Ben, tôi có nghe về Mike Ryerson.
Chuyện gì xảy ra?

 

-Không ai biết.
-Ann Norton đã gọi.

 

Bà ấy nhiều thứ để
nói về quyển sách

 

-Tôi không phải tìm một phòng mới chứ?
-Không , không, cậu nên
viết một chương về tôi đi.

 

Cám ơn!

 

Ed, ông đi đâu
cả buổi tối vậy?

 

Tôi đi xả căng thẳng, hy
vọng không làm bà lo lắng!

 

Tôi suy nghĩ nhiều
về chuyện chúng ta, Ed.

 

Thật vậy sao?Bà nghĩ
gì vậy bà Prunier?

 

Weasel, có bia uống đấy,
nếu ông giúp tôi!

 

Bữa sáng với
rượu sâm banh.

 

Parkins, Tôi cần
gọi điện thoại!

 

Để tôi ra khỏi đây!

 

-Để tôi ra khỏi đây!
-lm đi!

 

Mày nghĩ những thanh sắt này
có thể giữ được tao hả Mears,
tối nay tao sẽ cho mày xem!

 

Ừ, tao thấy sợ đó!
Tại sao mày không mang găng tay chứ?

 

Không gì lạ nếu
cô ấy bỏ mày!

 

Nếu đó là những gì mày
mang khi đánh nhau, thì
mày sẽ mặc gì lên giường hả?

 

Không có nghĩ là ông đang sống
chung phòng với hắn ta không?

 

Tôi nghi ngờ đấy!

 

Tôi đang cố đây,
những người nghi ngờ. . .

 

Gọi tôi là điên.
Có ai đó trên lầu.

 

Ông có chắc chứ?

 

Tôi biết rõ ngôi nhà mình mà.
Có ai đó trên lầu. . .

 

Gọi cảnh sát!

 

-Matt.
-Chưa.

 

Bắt đầu đầu nói chuyện,
về cái gì đó đi!

 

Anh sẽ không tranh cãi với tôi chứ!
Tôi hoàn toàn đồng ý!

 

Cô hy vọng anh ấy
rời khỏi nơi đây?

 

Anh nói đúng.
Anh ấy không được tin tưởng. .

 

Anh ấy đã lừa dối anh,
lừa dối tất cả chúng ta!

 

Và sau đó lại bảo
mọi người là khác lạ.

 

Ông. Burke.

 

Ông. Burke.

 

Mike!

 

-Chuyện vì vậy?
-Nhìn tôi đi.

 

Ông Burke.
Nhìn tôi đi.

 

-Tôi biết tại sao
ông mời tôi đến đây.
-Đi đi, Mike.

 

-Tôi cảm nhận được
cách ông nhìn tôi.
-Tôi huỷ bỏ lời mời anh đến đây. . .

 

Mike, nhân danh
chúa Almighty. . .

 

Đi đi.

 

Nó không phải
là sự thư giãn đâu?

 

Sau đó tôi có
thể bắt ông.

 

-Nhìn tôi đi.
-Anh chết rồi, Mike!

 

-Chuyện gì xảy ra với tôi?
-Anh đã chết rồi, Mike. Chết rồi!

 

Ngày hôm qua,
anh chết rồi!

 

Anh là quái vật,
anh là cơn ác mộng.

 

Không, không!
Không thể như thế!

 

Đi đi, Mike. Đi đi.

 

Không!

 

Matt!

 

Matt!

 

Không! Không!

 

-Nắng tắt rồi!
-Cho tôi ra khỏi đây!

 

-Tôi bị kết tội gì?
-Say xỉn và gây mất trật tự.

 

Mears!

 

Ồ, Mears.

 

-Mày muốn tao cho
mày thấy không, Mears?
-Đi ngủ đi. . .

 

-trước khi tao thưa mày
tội tấn công người khác.
-Mày là đứa hèn, Mears.

 

Mày sẽ không bao giờ trở thành
một tên cướp biển được đâu!

 

Mày nói gì ?

 

Mày sẽ không bao giờ trở
thành tên cướp biển được!

 

Mày sẽ không bao giờ trở
thành tên cướp biển được!

 

Marjorie. . . .

 

Ralph!

 

Mark.

 

Mở cửa ra!

 

Thôi nào, Mark.
Mở cửa ra đi!

 

Mark.

 

Mở cửa, Mark.

 

Không phải tớ đâu,
Mark. Ông ta yêu cầu. .

 

Mark, ngoài đây lạnh lắm
Mở cửa cho tớ đi!

 

Mark!

 

Khi tớ nằm xuống tớ
sẽ cầu cho linh hồn cậu. . .

 

Cậu muốn gì?

 

Cho tớ vào,
Mark. Thôi nào.

 

Mở cửa. . .

 

Hoặc là tớ sẽ
thử cách khác.

 

Được rồi, vào đi!

 

Tao sẽ giết mày,
Petrie, và mẹ mày nữa!

 

Ben Mears, tao có thể thấy
được mày qua tấm sắt này!

 

Tao đang đến đây,
Mears. Gần tới đó rồi!

 

Tao có thể thấy đầu gối
mấy đang run rẩy, nước tiểu
đang chảy xuống chân mày

 

Cái gì bắt tao phải
đối mặt với mày?

 

Ngủ đi, Tibbits.

 

Ngủ? Tao thức suốt đêm.

 

Tao sẽ thức suốt đêm!

 

Mày không thể
qua lỗ thông này!

 

Dĩ nhiên là vậy.

 

Tao đang vặn người
để đến chỗ mày đây!

 

Tao đang bẻ gãy xương hông,
xương chậu để đến chỗ mày đây, Mears,

 

Tao đang đến gần rồi!

 

Nhìn tao này, Mears!
Cho tao vô đi!

 

Chúng ta sẽ kết thúc
cuộc chiến. Tao sẽ xé toạc
đầu mày, uống máu mày!

 

-Để tao yên!
-Cho tao vào đi, Mears.

 

Hail Mary, đầy duyên dáng. . .

 

-giúp tôi thắng trong giải đua xe.
-Khốn nạn!

 

Nó giống như
một câu chuyện

 

Họ nói anh là
nhà văn , nhưng tôi. . .

 

Anh ngồi đây với anh ta vì câu
chuyện ngớ ngẩn đó thôi hả?

 

Đợi đã.

 

Còn nữa.

 

Tôi nghĩ tôi nên ở
đây thêm chút nữa.

 

Anh ấy sao rồi?

 

Cú rơi làm anh
ấy rách lá lách

 

Nhưng anh ta
có thể nói chuyện!

 

Tôi nghe, nhưng bất cứ
những gì Mears nói bây giờ
có thể là lời trăng trối sau cùng

 

Làm ơn, đừng đi!

 

Không ai đủ tỉnh táo
để biết sự thật đó. . .

 

Có đầy những thứ đáng nghi,
thậm chí nghi ngờ đó không rõ ràng.

 

Sáng thứ hai là một ngày
tệ hại của goá phụ Ave

 

Hôm nay, những chiếc túi
màu xanh đã phân tán khắp tỉnh

 

Thư viện đóng cửa,
tiệm Newlook cũng vậy.

 

Ánh sáng trải khắp mặt đất,
cái xấu xa đã đi ngủ!

 

Đi trên con đường
ở JeruSalem Lot. . .

 

Bây giờ trở nên mong manh và dễ
vở bởi những cửa kính hai bên đường.

 

Chúng phản chiếu ánh sáng. .

 

Hơn hết, chúng không biết tự
nhìn vào cửa kính của chúng

 

Tự do rồi,
ông. Mears.

 

Cô Norton sẽ
đưa ông về nhà!

 

Ông được thả rồi đấy, nhưng tôi
khuyên ông hãy coi chừng khi đi. . .

 

ở Jerusalem Lot.

 

Còn Tibbits?
Anh ta vẫn ở trong đó?

 

-Anh ấy vẫn ở lại với chúng tôi!
-Nếu ông muốn họp báo. . . .

 

-đại diện Gardener sẽ giúp ông.
-Tôi không sao. Chúng ta đi.

 

Đây không phải là Floyd.
Anh ta không phải loại
người bạo lực như vậy!

 

Cô đã nói gì với Floyd về
quá khứ của tôi?Làm sao
anh ta biết về ngôi nhà đó. . .

 

-và những tên cướp biển?
-Anh đang nói gì vậy?

 

Tôi chỉ ở đây vì Matt Burke
Ông ấy bị tấn công ở đầu!

 

Để xem anh ta có bất kỳ ý kiến
gì không về cái chết của Mike. . .

 

-và vụ mất tích Glick .
-Floyd?

 

Floyd, dậy đi!

 

Chúa ơi!

 

-Chuyện gì xảy ra ở đây?
-Anh ấy tự cắn cổ tay của mình?

 

-Barry?
-Jim!

 

Cả đêm thế nào rồi?
Có phải cậu đã ngủ
với Sandy McDougall?

 

Thật ra, Barry,
tôi có chút vấn đề.

 

-Anh có thể cho tôi vay không?
-Bao nhiêu?

 

10 ngàn, chỉ trong một tuần thôi
đến khi tôi thanh lí được tài sản

 

Chiếc xe đã uống
sạch tiền mặt của tôi.

 

Tôi đã tiêu hết mọi thứ
vào hoá đơn tôi rồi!

 

Cho tôi thêm một vài
ngày được không. . .

 

Tôi không có thời
gian vài ngày, tôi. . .

 

Xin lỗi đã đặt anh vào tình huống
khó xử. Dù sao cũng cám ơn!

 

Tôi sẽ ở bên ngoài.

 

Tôi khẳng định là
anh bị thương vùng đầu

 

Tin tốt là tim của
anh vẫn đập tốt!

 

Ở tuổi ông, chứng nhồi máu cơ
tim có thể do nhiều nguyên nhân

 

-Ăn kiêng, cholesterol, hút thuốc
-Và sợ hãi nữa.

 

Jim, Tôi muốn
anh giúp tôi. . .

 

Hay cho phép tôi.

 

Những người này
nghĩ là tôi khùng!

 

Sao lại như vậy, Matt?

 

Tôi bị cú đập
đầu vì tôi sợ!

 

Sợ chết!

 

Tôi thấy Mike Ryerson
trong nhà mình.

 

Thật khó hiểu!

 

Mike đã chết
trong nhà anh rồi!

 

Anh phải chịu đựng
nỗi sợ quá lớn!

 

Đôi khi chúng ta thấy

 

-Jim, anh đã giải phẫu xác Mike?
-Không, không.

 

Anh ấy kéo áo lên,
anh ta có hai vết mổ!

 

Một dọc ngực và
một ngang dạ dày!

 

Có thể đó là một sai lầm hoặc
ME quyết định tìm hiểu sâu hơn

 

-Tìm lý do tại sao Mike
có hai vết mổ, được chứ?
-Được rồi!

 

-Còn nữa!
-Matt yêu cầu tôi đến nhà thờ. . .

 

Để lấy chút nước thánh. .

 

Họ vẫn đang nói
chuyện với nhau chứ?

 

Matt đó.

 

Anh ta càng nói,
tôi càng thấy lo.

 

Về ma hút máu?

 

Không, vì Matt. Anh ấy đang nói
chuyện về cái hòm điên rồ nào đó!

 

Bất cứ chuyện gì xảy ra,
Matt Burke không điên đâu.

 

Tôi cũng nghĩ như vậy!

 

Susan, tôi có vài người bạn sống ở
New York. Cô có thể đến đó và ở

 

Hãy đi xa
trong vài tuần!

 

-Không, cám ơn.
-Để Matt giải quyết vụ này!

 

Nếu có chuyện gì
xảy ra, tôi sẽ giúp!

 

Tôi đã dán nhãn sai
cho quyển sách của tôi.

 

Nhưng nó không phải
cảm xúc của tôi.

 

Thôi nào, Mears.
Đừng như thế chứ.

 

Anh muốn trở thành một
tên tướng cướp không?

 

Tôi muốn trở thành một
cướp biển, vì thế tôi đã
vào ngôi nhà của Martern

 

Cậu không phải là 1 tên cướp biển . Cho đến khi
cậu mang cái gì đó trở về

 

-Trừ khi ông ta giết cậu. . .
-Nếu Hubie giết cậu, cậu ở trong đó?

 

Đêm đó đã phá
hỏng cuộc đời tôi.

 

Mọi thứ đã thay đổi
sau cái đêm hôm đó!

 

Tôi nghe mọi chuyện
lướt qua người mình

 

Mọi thứ sống động,
chuột, mối, các thứ khác. . .

 

Làm tổ trong tường
hay trên trần nhà.

 

Tôi nên bỏ đi nhanh chóng,
nhưng tôi không làm vậy.

 

Tôi muốn chứng tỏ mình
do đó tôi đã đi lên lầu!

 

Ngôi nhà bốc mùi
ẩm mốc và thối rữa!

 

Một loại mùi hôi
của bơ đã quá hạn!

 

Tôi nghe bước chân sau lưng,
tôi không dám quay lại. . .

 

Vì tôi thấy Hubie MarSten đang
lê bước theo tôi với một con dao sắt!

 

Thậm chí sau đó ngôi nhà trở thành
truyền thuyết về một cơn ác mộng!

 

Tôi không đi. Tôi chạy đến
phòng ngủ và lấy đồ của mình!

 

Đó là lúc Hubie
về đến nhà.

 

Tôi biết lời đồn rằng
Hubie Masten bắt cóc trẻ em . . .

 

Và hi sinh những đứa trẻ
cho vị thánh của riêng mình!

 

Giai thoại về những đóm
lửa tra tấn và tê hơn nữa!

 

Tôi lao vào phòng ngủ
và nấp trong toilet

 

Hubie đang tiến gần
tôi, tôi kéo cửa. . .

 

Tôi cố gắng để đóng
nhưng kẹt túi đồ!

 

Hubie vào phòng. . .

 

Tôi tiếp tục theo dõi!

 

Hubie không ở một mình trong
phòng ngủ tối đêm đó!

 

-Treo lên!
-Có cái gì đó ở với ông ấy.

 

Cái gì đó tôi chưa từng thấy nhưng
chỉ định nghĩa được nó hiện hữu!

 

-không gì hơn!
-Hubie đang quỳ gối. . .

 

Ông ta khóc và
than đời mình!

 

Có tiếng thì thầm
nhưng tôi không nghe!

 

Vợ của Hubie, Birdie,
đang nằm trên sàn nhà tắm!

 

Nằm sãi ra, chân trần. . .

 

Ngực bị thủng lỗ!

 

Và không thể!

 

Cứu tôi với!

 

Tôi ngã ra bất động!

 

Từ đôi môi đã tê cứng,
Birdie MarSten khóc!

 

''Cứu tôi, cứu tôi!''

 

Birdie khóc cả đêm!

 

Tôi không thể cử động!

 

Có cái gì đó trong ngôi nhà
nhìn tôi và cười ngạo nghễ!

 

Dì Cynthia tìm được tôi vào buổi sáng
hôm sau và đồn về con ma Birdie.

 

Dì tôi kiểm tra bên trong phòng
tắm, nơi tôi không dám tới!

 

Tiếng khóc mà tôi nghe hôm đó
không phải của Birdie MarSten
hay con ma nào hết!

 

Ronnie Barnes, đứa trẻ
trong cái chậu tắm.

 

Đúng thế!

 

Cynthia nói với tôi, đừng kể
với ai về tiếng khóc đó

 

Dù sao nó cũng
không giúp gì được!

 

Vì thế tôi
đã nói dối!

 

Tôi đã nói tôi
không biết đến Ronnie.

 

Mọi người thấy thương cho tôi,
thậm chí nói tôi can đảm!

 

-Lúc đó anh mới 9 tuổi!
-Nhưng tôi có thể giúp đứa trẻ đó.

 

Đó là lý do tôi quay
trở lại viết quyển sách!

 

Lời nói dối của thị trấn,
lời nói dối của tôi

 

Còn ngôi nhà? Anh đã nói
có cái gì đó hiện hữu!

 

Nó làm tôi sợ,
thậm chí giờ còn sợ!

 

Tôi nghĩ đó là tính nhút nhát
của chính tôi cười tôi!

 

Ben, anh không hèn nhát!

 

Tôi là người không
thể rời khỏi ngôi nhà!

 

Có thể tôi đến
New York, Mears.

 

Nếu anh đi với tôi!

 

Đây là lúc
tôi phải ở lại!

 

Có lẽ sẽ vui!Bây giờ chúng ta
đã dính vào vụ Matt Van Helsing.

 

Bây giờ chúng ta đi kiểm
tra vết thương của anh ấy?

 

Zazelka để lại
bài giảng cho anh!

 

Hôn nay anh ấy không khoẻ
cùng một số người khác!

 

Có gì đó
đang lẩn quẩn!

 

Ma cà rồng?

 

Có lẽ chúng ta sẽ cất bài giảng
và làm điều gì đó sáng tạo hơn.

 

Tôi không nghĩ các bạn
sẽ làm nó ở trường!

 

Đừng nói là con bị
bệnh sau khi đi cả đêm!

 

Con ở đâu?

 

-Cái gì xảy ra với con vậy?
-Gì hay ai?

 

Con nên thực tế, Ruth.
Bố không quan tâm nếu con
nghĩ nó không công bằng

 

Bố vẫn là bố
của con chứ!

 

Ồ, đó là sự lựa chọn
của con hay cả2!

 

Ai vậy?

 

-Ai là sao ?
-Con đã với ai đêm qua?

 

Bạn trai con.

 

Dud Rogers!

 

Không! Ruth.

 

Rogers!

 

Tao sẽ giết mày!

 

-Tôi ngạc nhiên khi anh cùng tham gia
-Tôi không tin vào ma cà rồng!

 

Nhưng tôi phải chấp nhận việc dân làng
đang chết vì hội chứng thiếu máu?

 

Một sự tò mò
có khoa học!

 

Tôi không biết nhưng Matt Burke
nói đúng về cái xác của Mike Ryerson.

 

Có hai vết mổ
trong cơ thể anh ta!

 

Tôi nghĩ cảnh sát sẽ có cái
nhìn đúng hơn về Floyd Tibbits.

 

Anh ta đã tấn công tôi hôm qua.
Anh ta đội một cái mũ!

 

Floyd Tibbits đã chết

 

Anh ta đã nhai cổ
tay của mình trong tù!

 

Tôi nghĩ anh ta đã
uống máu của mình!

 

-Chào. Cha Callahan?
-Vâng!

 

-Thưa Cha , con là Susan Norton.
-Không vào hả?

 

Con không phải
là tín đồ!

 

Con theo yêu cầu
lạ lùng của Matt Burke. . .

 

Một giáo viên trong thị trấn
Ông ta không phải là tín đồ!

 

Ông ấy muốn. . . .

 

Cha có thể đến thăm Matt Burke
tại phòng 3A ở bệnh viện?

 

Chắc chắn!

 

Con còn điều gì
để nói không?

 

Không! Hoàn toàn không.

 

Anh muốn kể
gì về Glicks?

 

Tôi khai mồ con trai họ để
kiểm tra chứng viêm não biến thể

 

Nó chỉ là
lời giải thích!

 

Một số người nghĩ có liên
quan đến nhà Marsten.

 

Có chuyện gì xảy ra
ở thị trấn này, mọi người
đều đổ lỗi cho nhà Mastern

 

Đó là kiểu
mà tôi còn nhớ!

 

Marjorie chết
hồi sáng nay.

 

Họ vừa đưa chồng
cô ta vào bệnh viên

 

Anh ta bị hoảng loạn.

 

Xác của Marjorie đâu?

 

-Nhân viên điều tra đã đưa đi!
-Con gái tôi vừa nói với cảnh sát

 

Cảnh sát trưởng Gillespie đưa
Marjorie đến nhà tang lễ. . .

 

Nào đó không ai biết hết,
chỗ của Carl Foreman

 

-Ông ta là ai?
-Ông ấy là một nhân viên điều tra!

 

Larry, cảnh sát
trưởng Gillespie.

 

Parkins, ông nên làm
gì đó với Dud Rogers.

 

Tôi muốn tên què
đó cút khỏi thị trấn.

 

Tôi vừa nói chuyện với
văn phòng thư ký tỉnh!

 

Tôi không cho là
cái tên chuột đó dám. . . .

 

Dud Rogers đi lại với con gái tôi.
Tôi muốn ông làm gì đó!

 

Ông nên hỏi hắn về
vụ mất tích Glick!

 

Chúng tôi vừa
giao dịch với hắn. . .

 

Về vụ ngôi nhà
Marsten và tiệm giặt ủi

 

Rõ ràng Richard Straker
không mua ngôi nhà Marsten .

 

-Ông đã làm!
-Thì sao?

 

Để đổi lại, Straker
cho ông 30 mẫu đất. . .

 

ở Kennebunk,
Crystal Mall vừa được xây. . .

 

Sẽ trị giá hơn 20 lần
ngôi nhà và tiệm giặt ủi.

 

Bây giờ tại sao Straker
nghiêng hẳn về việc làm ăn?

 

-Ông nên hỏi hắn!
-Tôi sẽ làm, nhưng bây
giờ tôi đang hỏi ông!

 

Bất cứ vụ làm ăn nào
với Richard Straker hay
với một người nào đó là bí mật!

 

Ai là Richard Straker, Larry?

 

Một người buôn đồ cổ,
tôi chỉ biết có thế!

 

-Kurt Barlow đâu?
-Tôi nghĩ là ông ta ở Châu Âu!

 

-Chuyện gì đã xảy ra ở thị trấn này?
-Làm sao tôi biết?

 

Hỏi Dud Rogers.

 

Ông hay là tôi phải đuổi
tên què đó ra khỏi thị trấn?

 

Đừng nghĩ tôi không
làm được chuyện đó

 

Tại sao?

 

-Ông đang nhìn gì vậy?
-Floyd Tibbits đã chết trong tù .

 

Tibbits?

 

Ông không bằng
một cái lỗ trên tuyết!

 

Cút khỏi nơi đây!

 

Nếu ông nguyền rủa tôi vì
những chuyện như vậy, cứ làm đi!

 

Tại sao ông lại mua
ngôi nhà đó cho Straker?

 

Đồ khốn nạn.
Tôi sẽ cho ông biết

 

Tiếp tục đi, Larry?
Sao ông mua ngôi nhà đó?

 

Không phải
chuyện của ông!

 

Tại sao ông mua
ngôi nhà đó hả?

 

Straker đã nói là không
mua ngôi nhà khốn đó nữa.

 

Ông ấy không mua
ngôi nhà nào hết!

 

Ông ấy được mời tới.

 

Được mời?

 

Ông ấy được mời?

 

Larry, ông đã
làm gì vậy?

 

Ông có thấy những chuyện không
bình thường đã xảy ra gần đây không?

 

Số người chết tăng lên!

 

Càng tăng cao.

 

Có lời giải
thích nào không?

 

Ma cà rồng?

 

Thật khó mà
chấp nhận được!

 

Nhưng nó còn khó hơn nếu ông nghĩ
tôi bị chứng tâm thần phân liệt!

 

Ngược lại, anh
rất bình tĩnh!

 

Sự bình tĩnh không chắc là
sự sáng suốt phải không Cha?

 

Không, không phải!

 

-Vụ đầu tiên là Glick
-và sau đó là mẹ chúng.

 

-Marjorie Glick chết sáng nay.
-Mike Ryerson.

 

Floyd Tibbits.
Carl Foreman thì mất tích.

 

Anh ta là nhân viên
điều tra của tỉnh!

 

Anh ta và vợ ở trong
thánh đường của tôi!

 

Ông có thể nhận ra đây là
khả năng của ma cà rồng?

 

Nghe có vẻ là
một tiểu thuyết !

 

Thật vậy sao?Tôi nói nó
là một hiện tượng không mới!

 

Quan điểm của nhà thờ về ác quỉ
đã cơ bản hình thành . . .

 

Vào cuối thế kỷ
này, Matthew.

 

Chúng ta vẫn chấp
nhận về quỷ satăng. . .

 

Nhưng chúng ta chỉ nhìn nhận
dưới khía cạnh tâm linh con người.

 

-Đổ lỗi cho Freud.
-Freud?

 

Ồ, đúng đấy.
Anh ta đã phá hỏng cuộc vui!

 

Những thứ tốt đẹp về khả năng từ
xa thì khá dễ dàng để chứng minh

 

Tôi không cần Cha tin.

 

Một bác sĩ và một nhà
văn khá tinh khôn. .

 

Đang điều tra
về khả năng này

 

Điều duy nhất tôi yêu
cầu là nếu họ trở về. . .

 

Với bằng chứng
về ma cà rồng. . .

 

Có thể chúng tôi cần đến sự
giúp đỡ không do dự của Cha?

 

Tôi luôn sẵn sàng
giúp anh. Matthew

 

Xin lỗi tôi tới trễ!

 

Susan, Susan.
Floyd Tibbits chết rồi!

 

Hả?

 

Floyd vừa có chuyện với Ben.
Họ phạt Floyd về vụ say rượu.

 

-Con có biết.
-Floyd đã tự sát trong tù.

 

-Anh ta nhai cổ tay của mình.
-Không!

 

Thật kinh khủng. Con nên
tránh xa tên nhà văn đó, Susan!

 

-Thật điên khùng. .
-Con không đúng khi đứng ở giữa.

 

Nó không giống.
Mẹ không quan tâm nó đâu, Susan.

 

Mẹ không muốn
con bị tổn thương.

 

Floyd đã nhai
cổ tay của mình?

 

Tội nghiệp Floyd.
Anh ấy phải suy nghĩ lại chứ!

 

Mẹ nghe nói anh ta cố gắng để
không cho chảy máu!Thật kinh khủng .
Anh ấy đã uống máu mình!

 

Có phải anh nói làm văn
chương có tiền không?

 

Anh dự định viết một
quyển sách về nó hả?

 

Không , tôi đã trở
nên khiếm nhã.

 

-Frank.
-Chào, Jimmy. Rất mừng gặp lại anh.

 

-Họ có tìm thấy đứa trẻ nào nữa không?
-Không.

 

Tội nghiệp người phụ nữ
phải chết trong sự đau khổ!

 

-Cô ấy là bệnh nhân của anh, Jimmy?
-Không , không.

 

Nhưng trường hợp của cô ta
tương tự như Mike Ryerson.

 

Bề ngoài không xám lại không sợ hãi,
không có bất cứ dấu hiệu sợ hãi!

 

Frank.

 

-Tôi muốn ở lại với cô ta tối nay!
-Ở lại với cô ta?

 

Có một con vi rút
lạ xung quanh đây.

 

Nó có thể là chứng
viêm não biến thể.

 

Nhưng dù sao tôi cũng muốn
quan sát quá trình phân huỷ.

 

Ừ, sao cũng được.

 

Nhưng nhớ khoá cửa
khi anh đi khỏi đấy!

 

Dĩ nhiên rồi. Cám ơn.

 

Đúng là một bi kịch.

 

-Cà phê Norton. .
-Xin chào!

 

-Susan ở đây phải không?
-Susan nghỉ việc rồi, Ben.

 

Cô ta có nói
là đi đâu không?

 

Không, cô ấy
đang khó chịu. .

 

-khi nghe chuyện về Floyd.
-Cô ta có di động không?

 

-Tôi e là không!
-Cám ơn!

 

-Được rồi, không sao.
-Em là ai?

 

Em là Mark Petrie. Em biết chị.
Chị là Sue Norton.
Mẹ em biết cha chị!

 

Mẹ em là Joyce Petrie
làm phục vụ ở Giaco.

 

-Chị làm gì ở đây?
-Em cũng làm gì ở đây?

 

Đến đây để giết
ma cà rồng hả?

 

-một người bạn của chị đã chết đêm qua.
-một trong số bọn chúng tiến lại gần em.

 

Đó là Richard Straker ở SUV.
Ông ta lẩn quẩn ở đây. . .

 

Giống như là
chó giữ nhà.

 

Con ma cà rồng có tên là Barlow.
Hắn là người chưa ai nhìn thấy!

 

Em không phải là người
duy nhất nói về ma cà rồng.

 

-Ai nữa?
-một bác sĩ và thầy giáo.

 

-Không sao chứ?
-Ngôi nhà đó đó.

 

Anh bạn nhà văn của chị lúc nhỏ
đã trải qua một đêm kinh khủng ở đó!

 

-Ben Mears?
-Em biết anh ấy hả?

 

Em biết câu chuyện đó.
Chị có mang ngọn giáo không?

 

Hay đấy, nhưng em
nghĩ nó không hữu hiệu.

 

Đừng tin mấy
thứ em đọc.

 

Vào đây!

 

-Chào Cha!
-Ed, ngồi đây!

 

Thưa Cha, hôm nay chúng
tôi có tổ chức một buổi tiệc

 

-Vì chuyện gì vậy?
-Eva Prunier đã đồng ý lấy tôi.

 

-À chúc mừng!
-Sự cố chấp và kiên nhẫn!

 

Và tình yêu nữa.
Không có gì tốt đẹp xảy
ra mà không có tình yêu!

 

Ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức.
một buổi tiệc nhỏ. Rất đơn giản

 

-Nếu Cha vui lòng!
-Rất hân hạnh.

 

Tôi cũng có tin
tốt cho ông đây.

 

Không đặc sắc , nhưng khá tốt.
một chiến trường thực sự đấy!

 

Có lẽ sau đó có một yêu cầu
về thủ tục tôn giáo Chăm sóc
cho Jameson được không?

 

Hoàn toàn đồng ý.

 

Cái này dành cho đám cưới và
''cái chết'' của ông đấy Freud.

 

-Slainte.
-Thưa Cha, có lẽ tôi nên đợi. . . .

 

-để cho buổi tiệc ngày mai và sau đó.
-Ồ không, có phải bà ta đã
sửa đổi được ông rồi không?

 

Có thể tôi
sẽ kiêng rượu.

 

Đóng cửa rồi.

 

Đóng cửa cả ngày.

 

Cám ơn!

 

Thôi, chúng ta
sẽ gọi cảnh sát.

 

-Chị cần bạn giúp đỡ!
-Không đâu!

 

Em sẽ vào trong đó trước khi
lũ quỷ trở lại cửa sổ phòng em

 

-Chị sẽ đi cùng. cẩn thận đó!
-Không sao đâu. Cám ơn.

 

Khi chúng ta tìm thấy hắn,
đừng nhìn vào mắt hắn, được không?

 

Hắn sẽ ngủ trong quan tài đến tối,
nhưng hắn có thể giết chúng ta
bằng đôi mắt của hắn đấy!

 

Chị có nghe em nói không?
Có tin không?

 

Cái gì sẽ xảy ra nếu Barlow chỉ
là kẻ giết người bình thường thôi?

 

Hy vọng là vậy.

 

-Chúa ơi, ngửi thấy mùi gì không?
-Có.

 

-Thật là tệ nếu ở đây, đúng không?
-Ừ.

 

Đó là nơi
chúng ta phải đi!

 

-Chị có thể nghe tiếng tim mình đập!
-Em cũng vậy!

 

Mark. Ô, không.

 

Cảnh sát thì đi theo cách của họ.
Đó mới là sự cảnh báo!

 

-Chúng ta. . .
-Đừng đến gần!

 

Lấy bất cứ thứ gì mày
muốn và ra khỏi đây!

 

-Chúng tôi không định lấy
thứ gì cả. Chúng tôi chỉ. . .
-Các người muốn gì?

 

-Ở đây có ai ngoài các ngươi không?
-Không, chúng tôi xin lỗi.

 

Chúng tôi tò mò
về ngôi nhà này!

 

Chúng tôi nghĩ là nó bị bán rồi,
chúng tôi không nghĩ có người sống ở đây!

 

Các người đang
xâm phạm đấy!

 

Coi cậu ta có gì kìa?
Các người có vũ khí!

 

-Nó chỉ là một cái búa
và một thanh gỗ thôi!
-một cái búa hả?

 

Các người đến đây
để phá hoại hả?

 

Không không, tôi là Susan Norton.
Tôi sống ở Salem Lot lâu rồi.

 

Đây là Mark Petrie. Chúng tôi
biết ông mới đến đây, nhưng. . .

 

Đây là cách các người
chào đón tôi đó hả?
Với cái búa và khẩu súng?

 

Cậu. . .

 

Cho tôi xem cái đó!

 

Cái gì vậy?

 

Đây là vũ
khí đúng không?

 

-Không.
-Phải không?

 

Không!

 

5.

 

-Cứu!Cứu!
-4.

 

-Cứu với!
-3!

 

2!

 

Cứu tôi với!

 

Đến giờ rồi.

 

Ồ! Thật vô lý.

 

Tôi đang giết chết
nghề nghiệp của mình!

 

Tôi bị tống tiền!

 

Chuyên nghiệp không?

 

Về phần tôi nó
không chuyên nghiệp!

 

Nếu anh thấy vợ của người đó,
anh sẽ nghĩ nó thật khó mà hiểu nổi. .

 

Nhưng chắc chắn không chuyên
nghiệp hoặc có thể tha thứ được!

 

Tôi bất ngờ đấy. Tôi không
nghĩ bác sĩ có ''cái đó'' chứ!

 

Đó là một bí
mật nghề nghiệp!

 

Chúng tôi phải cố gắng
giữ nó với các y tá đó!

 

Bao nhiêu?

 

10. 000. Hôm nay giao.

 

Hắn đe doạ sẽ gọi
cho hội đồng sớm hơn.

 

Thậm chí có lẽ bây giờ tôi
không còn là bác sĩ nữa!

 

Anh quá bận rộn để làm bác sĩ.
Anh là một tay săn ma cà rồng!

 

-Có thể chúng ta sẽ
về nhà lúc nửa đêm.
-Giống như Cô bé lọ lem vậy!

 

Tôi không thể ở đây được nữa!
Vô ích thôi. Tôi phải tìm Susan!

 

Nếu cô ấy về
nhà rồi thì sao?

 

Chúa ơi!

 

Ralphie?

 

Con ở đâu hả, bé yêu?

 

Marge?
Bà không sao chứ?

 

Dùng cái thánh giá!

 

Cô ta cắn tôi rồi!

 

Cô ta đã cắn tôi!

 

Cắn trúng tôi rồi!

 

Đưa tôi cái túi,
đưa cái túi!

 

Cô ta đã cắn tôi!

 

Tetanus.

 

Tiệm vào tim tôi này!

 

Làm đi, nhanh lên!

 

Chúng ta đã làm
được, đúng không?

 

Anh nên gọi cho
tôi vào buổi sáng.

 

Có ai không?

 

Susan!

 

Ben, không có xe.
Chẳng lẽ cô ta đi bộ đến đây?

 

Nếu anh nghĩ vậy,
chúng ta sẽ vào trong!
Nếu không đi chỗ khác tìm cô ấy

 

Chúng ta sẽ cùng
nhau vạch kế họach.

 

Cậu muốn trở thành một
tên cướp biển phải không?
Tiếp tục đi, Mears.

 

-Trừ khi ông ta giết cậu.
-Nếu Hubie giết cậu, cậu đã làm được!

 

Susan!

 

Ben, thôi nào!

 

Gọi cho Norton.
Kiểm tra nhà của cô ấy xem.

 

Cứu!Cứu tôi với,
làm ơn!

 

-Cứu!
-Tao đến đây, sẵn sàng chưa?

 

Mày đâu rồi?

 

-Susan!
-Mark?

 

Tao không thấy,
trời tối quá!

 

-Lại đây nào nhóc!
-Tao biết tên mày!

 

-Tao ngưỡng mộ mày, muốn thử không!
-Đúng là Barlow!

 

Đây còn đủ chỗ cho hai người đấy!
Sao mày không chạy hả nhóc!

 

Susan!

 

Susan!

 

Tôi dẹp hết mọi chuyện và giúp anh
Ben. Nhưng đã có bốn người mất tích. . .

 

Và ba người đã chết.

 

Lần cuối cùng anh
thấy Susan là khi nào?

 

-Khoảng 9 giờ.
-Không quá lâu đâu!

 

Tôi đến nhà cô ấy, quán cà phê,
phòng tập thể dục, thư viện. Không
ai biết cô ấy đang ở đâu cả!

 

Chuyện gì vậy Mears?
Anh có biết không?
Còn tôi không biết!

 

Tôi có nghi ngờ, nhưng nếu anh
không biết, tôi không thể giúp!

 

Ông không tin tôi.

 

Ben?

 

Coi chừng đấy, Parkins.

 

Susan?

 

Đóng cửa rồi,
hôm qua cũng đóng!

 

Cám ơn!

 

Rất cảm ơn ông!

 

Ed, bữa sáng
đã sẵn sàng!

 

Ed!

 

-Ben Mears!
-Cậu muốn gặp anh ta ư?

 

Ở đây có nhà
văn tên Ben?

 

-Xin làm ơn?
-Có lẽ anh ta còn ngủ.

 

Không, anh ấy muốn bà đánh
thức anh ấy dậy. Làm ơn đi!

 

Chào!

 

-Anh là bạn của Sue Norton?
-Đúng, em đã thấy cô ấy?

 

Ben!

 

-Ben sáng nay anh có gặp Ed không?
-Không có!

 

-Hôm nay chúng tôi đám cưới!
-Đám cưới?

 

-Em có thể nói chuyện
với anh bên ngoài không?
-Dĩ nhiên.

 

Chúc mừng bà!

 

Chúng tôi leo qua
cửa sổ vào nhà.

 

Cô ấy vẫn còn trong đó!
Nhanh lên. Tôi không biết. . .

 

Tôi đi với Mark Petrie.
Cậu ấy đi với cô ta, tôi đến đây!

 

Anh không thể đột nhập vào đó.
Tôi không có chắc lắm. . .

 

-trong vòng một giờ.
-Thôi đi!

 

Tôi phải đi thôi cảnh sát trưởng.
Tôi sẽ gọi cho ông sau!

 

Thưa Cha, những gì Mark nói
và chiếc xe của Susan không
đủ bằng chứng cho con

 

Đợi một chút. Nếu ông bạn của
Straker có vũ khí thì sao?

 

Làm sao anh có thể bảo
vệ được bản thân mình?

 

Tôi đã làm
cái này tối qua!

 

-Cầm đi.
-Con trai, con nên ở lại trong xe!

 

-Có lẽ Cha nên ở lại!
-Không ta sẽ đi. Nhóm này
cần một cái đầu sáng suốt.

 

Ma cà rồng. Thật không
dễ dàng gì chấp nhận . . .

 

Nếu không sắp xếp lại
những sự kiện có liên quan. .

 

Liệu đó có phải là vở kịch mà
Marjorie Glick dành cho anh?

 

Tiền vay đây!

 

10,000$?
Tôi không thể lấy của anh!

 

Khi mọi chuyện đã qua đi,
chúng tôi cần danh tiếng của anh.

 

-Cám ơn, anh bạn!
-Các anh đã từng nghe đến
một con ma cà rồng chưa?

 

Nó cực kỳ ghê tởm,
rất ghê tởm!

 

-Anh làm tốt đó, Ben.
-Vậy sao?Như thế nào?

 

Chỉ có một nhà vật lý mới có
thể thấy là anh ta đang sợ
những thứ trong đầu mình

 

Tôi chưa bao giờ lên đó, tối
thiểu là không gần như thế này

 

Coi nào một cái đầu bình
tĩnh luôn thắng thế!

 

Xin chào!

 

-Xin chào!
-Susan!

 

Xin chào!

 

Trên lầu của Straker

 

Có gì đó khác trước!

 

-Ông ta khô máu rồi!
-Lạy Đức Mẹ!

 

Em không làm vậy!

 

Em cố gắng xuống
đó nhưng không thể!

 

Em biết những
cái khác lạ đó!

 

Không còn mùi nữa.

 

Lại đây!

 

Đưa tôi cái đó!

 

Khoan đã.
Anh chắc chứ!

 

Nếu như hắn ta chết,
anh chỉ mạo phạm một cái xác.
Nhưng nếu hắn ta không. . .

 

Chết một cách hợp pháp.

 

Chúa sẽ cứu
giúp chúng ta!

 

Lại đây!

 

Chúa ơi. Tên ác quỉ
đó đã làm gì hả?

 

Cô ta chết rồi!

 

Hoặc không chết.

 

Đợi đã!

 

Chuyện gì xảy ra nếu chúng ta giết
Barlow và bọn họ đều sống lại?

 

Hoặc họ chỉ chết thôi. . .

 

-Anh thật sự không tin hả?
-Nhưng chuyện gì xảy ra?

 

Làm ơn đi, không phải Susan.
Chúng ta biết cô ấy ở đâu.

 

Chúng ta có thể trở
lại nếu phải như thế.

 

-Chuyện gì xảy ra nếu
cô ta lây cho người khác?
-Làm ơn đi.

 

Đó là một
ngày kinh khủng!

 

Nghỉ ngơi đi.

 

-Ai xía vô chuyện ngôi nhà Marten?
-Không thể nói trước được!

 

Hôm nay thị trấn giống
như một ngày chết chóc

 

Có lẽ tôi sẽ lái xe
một vòng xem thử!

 

Họ đang rời khỏi,
Nolly. Cứ để vậy.

 

Đôi lúc những quân hàm
này nhặt được trên đường

 

Quân hàm của chúng ta
hả? Ý ông là sao?

 

-Ông không sao chứ, Parkins?
-Không!

 

Tôi sợ!

 

Một nơi sáng sủa, tôi
dùng để cất rượu đấy.

 

Có cái gì đó trong ngôi nhà.
Con không biết Cha có cảm thấy không.

 

Ta có thể cảm nhận được.

 

Khi con còn nhỏ, vào ngôi nhà đó,
con đã cảm thấy như thế!

 

Con nghĩ nó là.
Con đã nghĩ nó là. .

 

Những biểu hiện
của nỗi sợ riêng con.

 

Nó không phải.

 

-Cái gì vậy?
-một linh hồn không trong sạch.

 

Sự nhạt nhẽo, sự vô thức,
sự ngu dại xấu xa.

 

Tương tự như mùi của vải
nhung cũ trong buổi xưng tội

 

Marsten đã mời những
thứ xấu xa đến nhà ông ta,
và nơi đó nó đã ở lại!

 

Trong ngôi nhà đó, con cảm thấy
quá thân quen. Giống như đến
từ bên trong con người con.

 

Những thứ xấu xa đến từ
bên trong tất cả chúng ta.

 

Con đã làm một công việc tốt để
làm thay đổi cách nhìn của người khác

 

Con cảm thấy nhẹ nhõm hơn
trong buổi xưng tội này không?

 

Con không cần sự xá tội, thưa Cha.
Con muốn sự thanh thản trong tâm hồn

 

Con yếu đuối.

 

Con đã để một
đứa trẻ chết.

 

Hơn cả nỗi sợ hãi.

 

Con đã có thể cứu sống
nó thay vì con nói dối

 

Giờ đây, lời nói dối đó đang lớn
dần lên, như một căn bệnh ung thư

 

Càng lúc con càng cảm
thấy ghét bản thân mình.

 

Con đang trên đường tránh xa cái ghét
và đến gần hơn với sự thật, Ben

 

Thành thật với bản thân con là
bước đầu tiên đi đến sự tha thứ

 

Thành thật theo
lời răn của chúa.

 

5 đức mẹ Maria, hai người Cha của
chúng ta và một hành động của sự ăn năn

 

Đó là lời thú
tội tốt đấy.

 

Chào, Sandy.
Có Royce ở đây không?

 

Jimmy, em xin
lỗi về việc này.

 

Anh cũng vậy!

 

Royce!

 

Đưa tiền đây?

 

Royce, tôi xin lỗi.
Tôi không biết nói gì hết!

 

Đưa tiền đây!

 

-Tôi đã biết!
-Nhưng tôi không.

 

Một người đàn ông đã già nhưng vẫn
không đủ lớn để biết nhiều hơn.

 

Royce, anh không sao chứ?

 

Bây giờ còn muốn cởi quần
của tôi nữa hả. Biến đi!

 

-Có phải anh ấy mới
có biểu hiện lạ thôi?
-Gì chứ?

 

-Ra khỏi nơi này đi.
-Hãy nghe tôi.

 

Có một con vi rút lạ ở khu này.
Anh nên đến bệnh viên kiểm tra!

 

Để tôi dẫn bé Roy và
Sandy đi tiệm phòng!

 

-Ra ngoài!
-Ra khỏi nơi đây đi!

 

Chiếc xe tôi sẽ đưa anh chiếc xe
mới hiệu BMW nếu anh để
tôi đưa Roy đến bệnh viện!

 

-Anh không thể đưa con tôi đi
-lm đi, Sandy.

 

Mày sẽ đưa tao chiếc xe đó hả?
Giữ lời không?

 

Chìa khoá đây, xe tôi là của anh.
Tôi chỉ muốn tiệm chủng cho Roy!

 

-Ngày mai anh có thể đón về!
-Đưa thằng bé cho hắn!

 

-Royce!
-Đưa thằng bé cho hắn đi.

 

Thôi nào!

 

Thôi nào!

 

Cố lên!

 

Cậu ta không sao. Tôi chỉ muốn
kiểm tra tổng quát và thử máu

 

-Ai đây?
-Cháu họ tôi!

 

Sao cô không đăng kí
dưới tên tôi được chứ?

 

-Nói với Matt chuyện xảy
ra ở ngôi nhà đó đi?
-Anh ta khẳng định những thứ tôi đã biết.

 

Bây giờ nó là một dịch bệnh!

 

Tôi không biết rõ về bệnh lý,
tôi không biết nó bắt đầu
hay lây lan như thế nào hết

 

Anh biết nó
lan như thế nào.

 

Nhưng tại sao
họ lại cần máu?

 

Có phải họ thiếu khả năng
tổng hợp tế bào máu?

 

Chúng ta đã để hồng cầu của
bệnh nhân vào thận và chúng
đã lọc luôn tế màu máu.

 

Có lẽ sẽ điều
trị thử 30 ngày. . .

 

Chúng ta có thể ngăn chặn được
chết chóc trong thời gian dài.

 

Nghe đây, tôi không
biết cách ngăn chặn.

 

Hãy bắt đầu đầu với Barlow
Hắn ta là nguyên nhân . Sau
đó chúng ta mới có cách.

 

Tìm ra Barlow không dễ đâu.
Hắn đã biết rồi!

 

-Hắn rất không ngoan.
-Mark và Cha Callahan đâu?

 

-Họ đến nhà mẹ Mark. .
-Phải có thời gian để
thuyết phục mẹ Mark.

 

-Hình như tối rồi.
-Thành phố nào?

 

Jerusalem Lot. Petrie.
Đây là lần cuối chúng ta chia việc.

 

Xin chào?
Mark, đưa đây. .

 

-Mẹ!
-Xin chào?

 

Tất cả những gì ông làm với
Mark không đúng chút nào!

 

Chúng ta có thể bàn
luận tiếp ở bệnh viện?

 

-Chúng ta phải nhanh lên. .
-Có máu dính trên quần áo nó này!

 

Có phải con đã cắm cọc vào hai người?
Và còn hai đứa trẻ khác nữa?

 

Mark.

 

-Mark.
-Thôi nào!

 

Có máu dính
trên tóc con này!

 

Cha đã liên luỵ
con đến tội ác!

 

-Ông đã có tai tiếng với
những cái lọ của mình!
-Mẹ, ông ta chẳng làm gì cả!

 

Tôi muốn ông rời khỏi đây, thưa Cha!
Tôi sẽ gọi cảnh sát!

 

-Tôi không muốn thấy
ông gặp lại Mark nữa!
-Thôi mà!

 

Gọi cho bác sĩ Cody và ben Mears, . . .
Chúa ơi, cái điện thoại chết tiệt. .

 

Đưa cho tôi!
Xin chào?Cái. . ?

 

Nhân danh chúa!

 

Tránh ra!
Tránh ra đi!

 

-Để cậu ta đi!
-Ông nên ra khỏi nơi đây. . .

 

-Tôi sẽ cứu đời hắn.
-Không!

 

-Hắn ta đã giết chết khách mời
của tôi, hắn ta phải thế chỗ!
-Không được!

 

Tại sao?

 

Ông sẽ phải hy sinh cái thánh
giá đó chứ? Ném nó đi đi!

 

Ném nó đi!

 

Gặp tôi trong cái giới
hạn Đen và Trắng.

 

-Sự thành thật sẽ chống lại ông.
-Và tin là ông để cậu ta đi?

 

Chạy đi, Mark.

 

Đi đi!

 

Tới lượt ông , thưa Cha!

 

Cái thánh giá.

 

Ném nó đi.

 

Tránh xa tôi ra.

 

Tôi là một cha sứ.

 

Tôi yêu cầu,
nhân danh Chúa!

 

Những yêu cầu của nhà thờ ông là
không thể!Đó là tất cả những gì về
sự hy sinh và không có bằng cớ

 

Không có gì để cắm răng ông vô đó?
Đó không phải là sự
cô đơn khủng khiếp sao?

 

Quỳ xuống , thưa Cha!

 

Quỳ xuống!

 

Cầu kinh đi nếu ông phải làm thế.
Giải bày với tôi đi!
Ông đã sai chỗ nào?

 

Có phải đó là cốc
rượu nhỏ cho bữa trưa?

 

Một ít rượu cho bữa tối?

 

Những viên thuốc?
những đứa trẻ?

 

Ông biết là ông chưa
sẵn sàng lên thiên đường!

 

Ông nên chào mừng cái chết.
Thay vì tôi sẽ cho ông một đòn chí tử.

 

Cuộc sống là một món quà tuyệt diệu.
Vì thế hãy uống mừng với tôi.

 

Hưởng thụ đặc ân đó!

 

Uống!

 

Có phải tôi đã làm đúng?
Có phải tôi bị lừa dối?Phải không?

 

Có Chúa không?

 

Bất cứ ai cho ông ăn. . .

 

Thì là Chúa của ông.

 

Eva!

 

Eva!

 

Xin lỗi tôi đến trễ.

 

-Tôi không thể vào.
-Gì thế, Ed?

 

Nó khác rồi,
hoàn toàn!

 

Nó mạnh mẽ
và tuyệt vời.

 

Ông khác rồi sao, Ed?

 

Có và không.

 

Tôi yêu ông,
thậm chí hơn thế!

 

Đi với tôi, Eva.

 

Được thôi, Ed.

 

Tôi yêu ông. .

 

Suốt những
năm tháng đó.

 

Tôi không bao giờ
muốn ông phải chờ đợi

 

Đây là lựa
chọn của tôi.

 

Con của quỷ!

 

Chào, Petrie!

 

Ra khỏi đó đi,
tao biết là mày mà!

 

Thôi nào!

 

Được rồi.

 

Tôi nghe anh!

 

Theo sách vở, ma cà rồng không
thể tự nhiên vào nhà của một người

 

Hắn ta phải được mời!

 

Mike Ryerson đã mời Danny Glick
Vào nhà tôi. Tôi mời Mike

 

Hắn ta giết chết mẹ cháu.
Bà ấy chết rồi!

 

Xin chào!

 

Xin lỗi đã gọi muộn!

 

Con mừng
là bố đã gọi!

 

Con thức mỗi 3 giờ để
cho bé Connor ăn!

 

Con ước gì
bố ở Florida.

 

Bố cũng thế!

 

Bố cố gắng
để xem xem. . . .

 

Để xem ở đây họ
cần bố đến mức nào

 

Họ lúc nào cũng cần bố,
nhưng con cũng cần.

 

-Bé Connor muốn thấy mặt ông nội!
-Ừ!

 

Thời tiết tốt cho
việc chơi gôn đó bố!

 

Đừng chờ
đợi mãi thế

 

Cậu ấy làm tôi ngạc nhiên.
Cậu ta là một cậu bé gan lì!
Gan lì hơn độ tuổi của của cậu ấy!

 

Anh cũng đủ
gan lì đấy chứ!

 

-Anh không cố bỏ rơi chúng tôi.
-Đừng dụ tôi.

 

Cậu ta ngủ
bao lâu rồi?

 

Mới sáng nay.

 

Tôi không thể chắc nỗi
ám ảnh nào sẽ theo cậu ấy
khi nỗi đau đã nguôi ngoai

 

-Anh nghĩ gì về câu chuyện của cậu ấy?
-Tôi nghĩ nó có thật.

 

-Anh nghĩ Barlow leo được tường?
-Đó có thể là một sự giải thích!

 

Sẽ không ngạc nhiên nếu
Barlow bay như một con dơi!

 

Anh nghĩ hắn đã bắt
đầu được Cha Callahan?

 

Tôi nghĩ Cha Callahan sẽ
đến đây nếu ông ta có thể!

 

Các anh phải tìm được
Barlow ngày mai!

 

-Giết chết hắn và cắt đầu hắn!
-Chúng ta phải bắt đầu đầu từ
đâu đây? Tiệm đồ cỗ hả?

 

Quá rõ ràng!

 

Mark nói Barlow túm
được cậu ấy ở cổ.

 

Phấn hả?

 

Có lẽ hắn
ta ở trường?

 

Trường trung học đã đóng cửa.
Chỉ có thể là tiểu học Butler .

 

Hắn ta có thể trốn ở một nơi
ẩm ướt hay khu vực nhà kho.

 

Trường học bị bỏ không vào buổi tối.
Hắn ta có thể tự do họat động!

 

Đó là nơi các
anh cần chú ý!

 

Dẫn Mark theo với các anh.
Cậu ta sẽ đánh lạc hướng.

 

-Anh không nghĩ cậu ta
đã trải qua đủ rồi sao?
-Nghĩ lại đi!

 

Hai người lớn làm sao xâm
nhập vô trường ?Mất bao
lâu họ sẽ gọi cảnh sát hả?

 

Dùng đứa bé, sử dụng
mọi thứ các anh có, Ben.
Và chuẩn bị nói dối đi!

 

Nếu hai anh mở được cửa,
chúng ta đã hoàn thành!

 

-Anh ta đúng.
-Nếu các anh chưa sẵn sàng. . .

 

Hãy chuẩn bị đi. Rất có
khả năng một trong chúng
ta hoặc tất cả chúng ta. . .

 

Có thể sống sót và
chiến thắng chỉ nhờ vào khả
năng thử với tên giết người.

 

Bây giờ chúng ta
không thể vào trong đó!

 

Chúng ta sẽ kiểm tra lần cuối nơi hắn ở.
Chúng ta có thể tìm được manh mối.

 

Nhà của con.

 

Không sao.
Để anh ấy vào.

 

Cậu có gia đình
gần đây không?

 

Cô cháu ở California.

 

Nó giúp em trở về
để gặp mẹ không?

 

Có lẽ em muốn
lấy lại thứ gì đó?

 

-Parkins. Chúng tôi cần anh giúp.
-Quá trễ rồi!

 

Hôm nay không làm việc!
Bằng cách nào đó nghĩ anh ta sẽ giúp!

 

-Ông đi đâu đó?
-Không phải việc của anh!

 

Parkins, thị trấn
này đang chết dần!

 

-Nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội!
-Thị trấn này đang chết dần.

 

Vì cái gì đó
đang hình thành.

 

Có gì đó giữa Marsten và những trò
hắn ta gây ra trong ngôi nhà đó!

 

Tại sao Barlow đến đây?

 

Hỏi Larry Crockett.
Tên khốn đó đã mời hắn tới.

 

Barlow là một tên giết người.
Hắn ta là một con quỷ.

 

Chúng tôi nghĩ hắn đã giết anh
em nhà Glick, Mike Ryerson.

 

Marjorie Glick, Dud Rogers,
Charlie Rhodes Floyd Tibbits,
Carl Foreman. . .

 

Có thể thậm chí
là Susie Norton.

 

Hắn ta không chỉ là một tên giết người đúng không?

 

Không!

 

Tôi không sợ chết. . Mears.
Hoàn toàn không!

 

Nhưng những người đó
không chết phải không?

 

Chào, Cha!

 

Chào, Cha!

 

Chúng tôi nghĩ
đã mất ông rồi!

 

Ông. . . .

 

Ông. . . .

 

Mày đã làm, nhóc!

 

Tao nghĩ sẽ cho mày nếm
mùi của thuốc của mày!

 

Đau phải không?

 

Crockett?
Crockett!

 

Larry!
Larry!

 

Ông uống mấy viên thuốc rồi, Larry?
Larry, nhìn tôi đi. Mấy viên hả?

 

-Chúng tôi đang tìm Kurt Barlow.
-Ông đã bán nhà cho hắn ta.

 

Ruthie chết rồi!

 

Hắn ta bay đi với con gái
tôi và chúng cười nhạo tôi

 

Hắn là ai?

 

Dud Rogers!
Dud Rogers và Ruth Crockett.

 

Ruthie Crockett.

 

Lôi ông ta ra ánh sáng,
xem ông ta có phải là
một trong bọn họ không!

 

Ông biết gì về Barlow hả?
Ông bán nhà cho hắn ta mà!

 

-Cảnh sát trưởng Parkins
nói ông mời hắn tới đây!
-Tôi không biết!Tôi thề là tôi không biết!

 

-Để tôi đi, được không?Trễ rồi.
-Các anh ra khỏi đây!

 

Các anh không thể
kết tội được tôi!

 

Tôi không cần tha thứ!

 

Ra khỏi đây! Đây là nhà tôi!
Tôi có thể phá nát nó nếu tôi muốn!

 

Phấn trắng có
thể là tường khô.

 

Bọn chúng đã phục
hồi lại ngôi nhà đó!

 

Anh đang nói về phấn trên áo sơ mi
của cậu ta là trên tường khô sao?

 

Chúng ta phải kiểm tra lại kho
đồ cũ và công trường xây dựng. . .

 

Nó chỉ cách nhà của
Marsten 2 dăm.

 

Người phụ nữ ở ngôi nhà
đó đã hỏi về Ed nói là
ông ấy đã mất tích.

 

Nhà Marsten , chỗ trọ, công trường . . . .
Barlow có thể ở khắp nơi.

 

Có 5 người sống cùng tôi
trong ngôi nhà này. Đi thôi.

 

Có lựa chọn
nào không, Jim?

 

Anh muốn ra đi?

 

Tôi không nói vậy!

 

Nhưng không quá ngày
hôm nay đâu, Ben.

 

Phải mất vài tuần trước khi
chúng ta bắt được chúng,

 

Anh có thể chịu
đựng được không?

 

Anh có thể làm điều đó
1000 lần đối với Mike không?

 

Kéo chúng ra khỏi toilet
cái chỗ hôi thối của chúng.

 

Đâm cọc vào ngực nó
và làm nát tim nó?

 

Anh có thể chịu đựng
mà không bị điên không?

 

Còn Mark thì sao?

 

-Anh nghĩ cậu ta sẽ chấp nhận à?
-Chúng ta chỉ phí thời gian.

 

Matt Burke nói những thứ tốt
đẹp trong cái thị trấn này
nhiều hơn điều xấu xa.

 

-Và tôi phải đứng bên nào đây?
-Tôi nghĩ anh đã có sự lựa chọn.

 

-Chúa ơi!
-Hắn ở đây.

 

Đưa tôi
cái đèn pin.

 

Cody!

 

Chúa ơi!

 

Không!

 

Chúng dùng
để cắt gỗ.

 

Hắn đây rồi!

 

Tôi có thể
cảm nhận được.

 

Dùng búa đi!

 

Chúa ơi!

 

Chúng ta phải nhanh lên.
Kéo chúng ra chỗ sáng.

 

Đưa cái búa đây.

 

Hắn trông giống như
một người bình thường.

 

Đừng nhìn hắn!

 

Tôi nói là
đừng nhìn hắn!

 

-Không!
-Mark! Không!

 

Mark!

 

Danh vọng.

 

Tiền tài, phụ nữ.

 

Suy nghĩ đi!
Mày là nhà văn.

 

Giết chết tao sẽ không bao giờ
giết chết cái xấu trong người mày.

 

Nghĩ đi! Mày sẽ luôn luôn sai lầm
đến khi mày chấp nhận cái xấu.

 

Mày không có gan
để cắm cái cọc đó đâu!

 

Mày sẽ luôn luôn
cảm thấy yếu đuối.

 

Nghĩ đi, nhà văn!
Con người tuyệt vọng. . .

 

Những câu chuyện khốn kiếp
từ những người mày gặp.

 

Nuôi sống gia đình
và bè bạn mày.

 

Thêu dệt bi kịch vào
quá khứ huy hoàng.

 

Tao biết nơi
mày sẽ đến.

 

Mày là một con
ma cà rồng.

 

Tao không phải
ma cà rồng!

 

Không gì cả,
đồ khốn!

 

Nhìn đi!

 

Hắn chết rồi!

 

Tôi nghĩ là
họ chết rồi.

 

Ra ngoài và
vào trong xe.

 

-Ben!
-Susan!

 

Anh giết hắn rồi hả?

 

Tại sao không
để anh giúp em?

 

Em không cần
ai giúp cả!

 

Em chỉ cần em vui.

 

-Em có thể vào không?
-Không.

 

Ben, đây không
phải nhà anh.

 

Và anh cũng không phải
là người mê tín chứ!

 

Anh cũng không đủ tự tin
để đưa em ra ngoài mà.

 

Anh sai rồi!

 

Anh thành thật mà!

 

Anh đã kéo em
vào chuyện này.

 

Anh ước gì đã không đưa
em vào ngôi nhà đó!

 

Em thật ngu ngốc!

 

Không quan tâm.

 

Em là điều đó vì anh, Ben à!
Em rất vui để nói với anh điều đó.

 

Em đã đến bệnh viên.

 

Sau khi em thấy
Cha Callahan.

 

Em đã tìm thấy băng ghi âm của
thằng nhóc đó ở nhà Marsten.

 

Anh có biết nó chết
như thế nào không?

 

-Rất chậm chạp.
-Không!

 

Nó bị bóp cổ.
Nó chết vì ngạt thở.

 

Ronnie Barnes đã không
sống qua đêm đó.

 

Anh đã không cứu nó.

 

Tiếng khóc mà anh
nghe không phải của nó.

 

Anh không hiểu!

 

Thậm chí lúc 9 tuổi
anh đã tưởng tượng.

 

Em có thể yêu anh,
Ben Mears.

 

Có thể cảm
nhận được.

 

Không, Susan.

 

Anh xin lỗi!

 

Anh đã xin lỗi nhiều rồi.
Đây là lúc anh tha thứ
cho bản thân mình.

 

Ben! Ben, chúng
ở khắp nơi!

 

Susan, không!

 

Ben!

 

Chúng ta phải đi thôi.

 

Chúng ta phải đi thôi.

 

Crockett!

 

-Chúng ở khắp nơi.
-Đi thôi!

 

Ruth!

 

Bố tìm thấy con rồi.

 

Đây là một thị trấn tốt,
một cộng đồng tốt.

 

Cho bố đi
với con, Ruth.

 

Làm ơn
cho bố theo.

 

Bố không thể
đi cùng đâu!

 

Nhưng bố không thể
giúp tụi con sống lại.

 

-Con không cần máu của bố.
-Nhưng mà bọn tôi cần thịt của ông.

 

Không, không!

 

Rut!

 

Chúng ta có thể ngăn
chặn được việc này.

 

Nếu chúng ta đốt nó. Bọn chúng
sẽ không còn nơi để ẩn nấp.

 

Vài người đã tìm
được chỗ tốt như thế

 

Có thể chúng ta sẽ may mắn
tìm được sự giúp đỡ ở dọc đường.

 

Họ nói lửa sẽ
đuổi được chúng.

 

Chúng ta nên
nghĩ tới điều đó.

 

Mears!

 

Ben Mears!
Khốn nạn!

 

Khốn nạn!

 

Trong sạch. . .

 

Ồ, đó thật sự là một câu chuyện.

 

Và cậu bé
đã sống sót.

 

Cậu ấy có đến
Detroit với anh không?

 

Ben!

 

Ben!

 

Ben!

 

Tôi tìm thấy hắn ta rồi,
Ben. Hắn chết rồi.

 

Bây giờ mới kết thúc.

 

Chúng ta đã thắng. Ông có thể
nghỉ ngơi. Chúng ta thắng rồi.

 

Mùa săn bắn
đã qua rồi à?

 

Tôi không tin cậu.

 

Tôi không thể.

 

Chúa phù hộ cho cậu.

 

-Chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta?
-Huyết áp đang giảm.

 

-Đưa thuốc mê đây. Anh ta đang cần.
-Hạ giường xuống.

 

Lấy gối ra.

 

Và giờ đây tôi cảm thấy nhẹ
nhõm khi nghĩ về thị trấn đó.

 

Tôi nhìn thấy ngọn đồi vào mùa thu.
Tôi đạp xe xuống con đường chính.

 

Họ nói tôi sẽ không
về nữa nhưng tôi đã về.

 

Tôi trở lại thị
trấn của mình.

 

Và trong màn đêm, thị trấn đó
là của bạn và bạn là của nó.

 

Và cứ thế, bạn ngủ cũng
như chết, giống như một hòn đá
trên cánh đồng cũ phía Bắc.